Chương 5: Lý Tuệ Lâm*

Sau khi đã lấp đầy cái bao tử của mình, quay sang định nói chuyện với Tuệ Mẫn thì người đã không thấy đây. Vâng, cô nàng của tôi lại bốc hơi một cách vô cùng kỳ lạ. Từ lúc bước vào, đập vào mắt tôi là dàn rượu được xếp ngay ngắn trên kệ, trong thùng kiểu như đang ủ và quầy bar kiểu cổ mà tôi rất ư là thích thú. Tôi không nghiện rượu, nhưng một lần vô tình nhìn thấy cách uống của loại rượu Tequila thì tôi đã nó mê hoặc.

“Nhiên Nhiên”

“Lâm ca ca” – Tôi mỉm cười ngọt ngào với anh.

Vừa nhắc đến đã xuất hiện rồi. Đây chính là hung thủ giúp tôi nhận ra tửu lượng của mình cũng thật đáng nể. Lý Tuệ Lâm, anh trai Lý Tuệ Mẫn, lớn hơn chúng tôi bốn tuổi. Cả hai anh em nhà này đều thừa hưởng nét đẹp của bác gái, nhưng anh Lâm lại có một chút đẹp mắt hơn, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng nhưng trông vẫn có nét thư sinh, sống mũi cao, đôi môi mỏng, khi cười lộ ra hàm răng trắng và rất đều. Hôm nay anh vẫn mặc quần tây sọc nhỏ màu xám, áo vest ngoài cùng màu, thay thế cho áo sơ mi thường ngày thì bây giờ bên trong là áo thun màu trắng, kết hợp cùng một đôi giày bata màu trắng. Thật đẹp mắt làm sao, tôi say mê ngắm nhìn, rất bổ mắt đó.

“Nước cam nhé” – Anh mỉm cười. Ôi, giọng nói của anh mới thật êm tai làm sao.

“Tequila thì sao?” – Thấy anh đặt ly nước cam lên bàn, tôi liền bỏ trái táo đang ăn xuống, mặc cả với anh. Lâu rồi không được nếm hương vị ấy, hôm nay nhất quyết tôi sẽ không bỏ qua cơ hội này.

“Chút nữa anh sẽ đưa em về nhà, nếu như em đồng ý?”

“Đồng ý!”

Anh ngồi xuống bên cạnh tôi – “Đồng ý nhanh vậy sao?”

“Ai đã đưa em vào con đường tội lỗi này?” – Tôi liếc mắt nhìn anh.

Anh hơi bối rối khi nghe tôi nói thế. Tôi liền cười tươi với anh – “Anh có biết một chai này ở ngoài bán bao nhiêu không?”

Đưa chai Jose Cuervo Reserva de Familia* mà tôi đã nhìn nó từ lúc ngồi xuống đến giờ lên cho anh xem.

“Em là giai cấp vô sản, phải dựa vào giai cấp tư sản để kiếm chút hời chứ”

Tôi vừa nói vừa gọi bartender đến thì chai rượu đã nằm trong tay anh. Anh khẽ nhăn mày, quay sang nói gì đó với anh chàng bartender và chai rượu của tôi không cánh mà bay mất.

“Chơi không đẹp nhé”

Anh mỉm cười xoa đầu tôi – “Chai đó đô hơi cao, anh chỉ đổi sang chai khác, sẽ không bạc đãi cái miệng của em”

“Anh tốt nhất! Tốt hơn con vợ của em luôn”

“Hai đứa nhóc tụi em thật là..”

Ánh mắt của anh dịu dàng, luôn chứa một tia bao dung. Tôi luôn ao ước có một người anh trai như anh Lâm, nhưng tôi chỉ có em trai, không có anh trai, thật hâm mộ cô nàng của tôi.