Chương 9: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Ánh đèn trong Trần phủ lần lượt vụt tắt, biệt viện hai người ở cũng tối om. Quỳnh Yêu xoay bên này, trở mình bên kia, cũng không thể ngủ được. Ngoài cửa sổ truyền đến từng đợt âm thanh kì dị. Ngoài tiếng cành cây khô đập vào vách tường, thì còn có một tiếng hát kì lạ, không to không nhỏ, văng vẳng đến rợn người:

"Cứu vật vật trả ơn/ Cứu người người trả oán/ Chén thuốc đổ khó lòng hốt lại/ Vầng trăng khuyết khó trách vơi đầy/."

Lời ca ai oán như vậy, không lẽ là của oán linh yêu quái? Tiểu hoa yêu có chút tò mò, đẩy cửa sổ ra một chút. Ngay lập tức, cả người nàng cứng đờ lại. Haizz, lại nhìn thấy thứ không nên thấy rồi, đúng là con mắt làm hại cái thân mà, Quỳnh Yêu vừa nhủ thầm hít vào một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh lại một chút. Ngoài cửa sổ là một thân ảnh trắng toát khẽ đung đưa trên cây, mái tóc đen xõa tung trong gió, đôi môi đỏ như máu nổi bật trên làn da tái xanh (các bạn biết là gì rồi phải không:))). Bỗng ma nữ đó mở mắt ra, cả đêm hè bỗng nổi một trận tuyết lớn, phủ đầy cành cây. Từ lần trốn nhà chơi bị phụ thân vác đao đi kiếm về tới giờ, nàng mới nhớ thế nào là tột cùng sợ hãi, vội hét lớn: "Hàn Lăng!!!!". Từng đợt gió tuyết cuốn vào phòng, ma nữ kia nhảy từ trên cây xuống, một vệt đen thoáng qua tầm mắt nàng, ẩn dưới bộ y phục của nàng ta. Huyền y thiếu niên lập tức băng ngang qua căn phòng đóng mạnh cánh cửa sổ, chỉ để lại một khe hở nhỏ để nhìn ra ngoài. Đôi mắt đỏ rực do "thiếu ngủ" của hắn nhìn chằm chằm ra ngoài, khiến Quỳnh Yêu lo dùm cho yêu nữ ngoài khung cửa. Quả nhiên, chỉ một khắc sau, Trần lão gia đã đập cửa phòng hai người: "Yêu quái, yêu quái hại người, cứu mạng". Cảnh cửa mở ra, là khuôn mặt trắng bệch của Trần lão, miệng lắp bắp không rõ lời, rõ ràng là đã sợ tới mất chí. Đạo trưởng mở cửa cho lão, chỉ nhàn nhạt đáp lại mấy câu, như tuyết rơi giữa hè là chuyện thường ở trấn: "Trần lão, không cần lo lắng, chúng ta tới ngay". Đợi lão ta đi mất, ma tôn mới quay lại đằng sau, gọi một tiếng"Tiểu hoa yêu", nhìn thấy nàng lao tới, vòng hai tay ôm lấy hắn. Hắn vô thức có chút ngẩn người, lại thấy nàng hóa ra chỉ đơn giản là choàng một cái áo choàng qua vai hắn, trong lòng nảy sinh tư vị phức tạp. Nàng thấy sắc mặt hắn tự nhiên tối sầm cũng không náo loạn nữa theo hắn đi ra ngoài. Tuyết đã phủ kín cả mặt sân, thưa thớt dấu chân người qua lại. Cửa phòng của Trần tiểu công tử mở toang, chỉ có Trần lão và Trần phu nhân lo lắng đứng trước cửa. Nàng khẽ ngó vào bên trong, liền có chút giật mình, màn trướng bị thổi bung, chén thuốc của tiểu tử đó rơi trên nền đất vỡ tan tành. Còn lại thì không có thiệt hại gì về người, vì Trần Hãn vẫn đang ngủ ngon lành, đôi má búng sữa hồng hào đặc trưng của hài tử năm sáu tuổi.

Người trong nhà cũng được gọi đến đúng lúc Trần lão kể cho hắn nghe chuyện gì xảy ra. "Lúc nãy là giờ tý, ta cùng phu nhân nghe thấy tiếng động, mới vội vã tới đây". "Trong lúc đó, có ai ở cùng Trần công tử không?", "Không, hoàn toàn không có". Quỳnh Yêu vừa nghe hai người nói chuyện, vừa đi quanh phòng. Kì quái, yêu khí ở đây không hề giống thù địch và ám hại, ngược lại gọi là... che chở thì đúng hơn. Nàng nhanh chóng thu dọn mảnh bát vỡ, cảm nhận được một chút mùi vị ngọt ngọt, hình như là hạnh nhân? Đúng lúc nàng còn đang suy nghĩ, hắn đi một vòng trấn yểm qua loa một hồi, tiểu công tử bỗng mở mắt ra, gọi một tiếng: "Mẫu thân, Tần di nương". Hai nữ nhân cùng bước lên phía trước, nhìn sơ qua cũng biết là chẳng ưa gì nhau. Trần phu nhân cắn môi, nhìn Tần di nương ôm con trai, trong lòng chắc chắn ủy khuất, mới tâm sự với nàng đôi câu. Hai người xem xét một vòng thấy không có gì đáng lo, bèn xin phép gia chủ quay về.

Tuyết đã ngừng rơi, hắn dừng lại xem xét những dấu chân chân in lại đầy mặt đất. Ngoài những dấu đều dẫn đến phòng tiểu công tử, thì còn một cái khác, dấu chân rất nhỏ, dẫn đến một cái cây lớn. "Chuyện này không phải do yêu quái gây ra", hai người vô tình đồng thanh nói, rồi lại cùng nhìn nhau nhướng mày.