"Ma nữ thì không có dấu chân", "Nhưng nữ nhân bình thường thì không thể nhảy cao như vậy ". Hai người vừa đi vừa nói chuyện, một bông tuyết lấp lánh đậu trên đỉnh mày hắn, khiến Quỳnh Yêu không nhịn được, nhìn thêm một chút. "Phỏng đoán cũng chẳng có ích gì, ngày mai ta đi hỏi chuyện Trần lão, ngươi tới thăm Trần tiểu công tử". Hắn nhẹ giọng phân phối, lại kiên nhẫn đứng nhìn "phu nhân" nghịch tuyết một hồi.
"Ngươi thích tuyết như vậy, về Ma giới bổn tọa chắc chắn sẽ đưa ngươi tới Tuyết vực". Nàng nhìn vẻ mặt trêu trọc của hắn, bĩu môi. Tuyết cung vốn là nơi cho tội nhân chịu tội, nhưng nàng cãi cũng không lại Ma tôn, bỏ vào phòng trước. Hắn đứng nhìn theo bóng nàng, khóe môi lại bất giác mỉm cười. Trêu chọc tiểu nha đầu này, cũng thật vui a.
"Chúng ta thay nhau canh gác, mỗi người 1 canh giờ", khi không khí giữa hai con người khắc khẩu đã dịu lại, việc bảo vệ Trần tiểu công tử lại càng cần đặt lên hàng đầu. Nàng nhích qua một bên, nhìn hắn dựa vào trường kỉ quan sát ngoài cửa sổ, trong phòng hình như cũng ấm lên nhiều rồi. Thượng Huyền ngó nghiêng một hồi, lại thấy tiểu yêu kia cứ nhìn hắn chằm chằm, nhàn nhạt buông một câu: "Nhớ nhà tới không ngủ được rồi à". Quỳnh Yêu bất quá cũng gật đầu một cái: "Tự nhiên ta thấy nhớ mẫu thân, bà ấy hay kể chuyện xưa tới khi ta ngủ thiếp đi". Hắn thở dài, buông người ngồi xuống dựa vào thành cửa sổ,"Ta kể chuyện cho ngươi nghe, mau ngủ đi". Nàng chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn hắn, cuối cùng vì tò mò mà kéo chăn kín tới tận cổ, từ từ nhắm mắt lại. "Ngày xưa, có một tiểu hài tử được cha mẹ vô cùng yêu thương", "Là huynh, phải không?". Hắn không đáp lời, vẫn đều giọng kể tiếp, giống như tự nói với chính mình. "Một hôm, hắn đang chơi trong sân, một kẻ lạ mặt dẫn theo binh lính xông vào trong gia môn không nói một lời ra tay sát hại cha mẹ tiểu tử đó". Hắn ngừng lại một chút, thấy mí mắt tiểu hoa yêu kia dần nặng xuống, giọng kể nhỏ dần "Hắn vô cùng đau khổ quyết tâm muốn trả thù cho cha mẹ, kéo binh đến trước nhà kẻ đó, ra tay giết toàn bộ, một mạng cũng không bỏ sót" "Khi môn tộc đó hoàn toàn bị diệt, hắn ngửa đầu lên trời, đợi phụ mẫu quay về. " Không biết Quỳnh Yêu có nghe được hết câu chuyện hay không, mắt nàng khẽ nhỏ một giọt lệ. Hắn cứ đột nhiên ngông cuồng hiếu chiến, rồi lại tự nhiên dịu dàng như vậy, nàng tất nhiên không thích nghi ngay được.
Tới canh hai, tiểu hoa yêu đã ngủ say, đột nhiên thấy Trần lão lẻn ra ngoài, tới lầu phía Tây bị khóa kín. Trần phủ xây theo hình chữ điền, gian Bắc là từ đường thờ cúng tổ tiên, Phía Nam là nơi ở của phu nhân cùng các di nương, Phía Đông là chỗ của Trần tiểu công tử cùng thư phòng của Trần lão gia. Chỉ có lầu Tây là luôn luôn đóng cửa cài then. Hắn dùng ma lực của Ma thần ấn, trở về chân thân hắc phượng hoàng, bay đi thám thính tình hình. Huyền điểu dừng trước vọng lâu, nhìn vào trong Tây Cẩn gác. Quả nhiên, Trần lão đang quỳ gối ngay ngắn trước một hương án nhỏ, miệng lẩm bẩm: "Hồ yêu, xin người đừng hãm hại con trai ta, nó sẽ sớm trưởng thành, sẽ đối xử tốt với nữ nhi của người, chúng ta không phạm giao ước, mong người tha cho tiểu tử lần này". Hắc phượng nghiêng đầu, ánh mắt lướt lên phía trên, dừng lại ở xà nhà. Thất vĩ hồ lặng lẽ quan sát người phía dưới, khẽ thở dài, bảy cái đuôi trắng như tuyết rủ xuống quanh thân. Người trần mắt thịt như Trần tông chủ, chính là không thể nhìn thấy.
Tường tận mọi chuyện, hắc điểu bay về, đã thấy Quỳnh Yêu lo lắng đứng đợi mình, nàng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại chấm chu sa vẽ thêm bùa bình an cho Tiểu Hãn Tử. Cũng do đi theo chăm sóc bọn tiểu yêu hoa từ nhỏ, đối với trẻ con nàng chắc chắn luôn có một phần hảo cảm. "Huynh về rồi sao, Hàn Lăng?", nàng mở rộng cửa ra một chút, chờ hắc phượng bay vào. Hắn trở lại thành huyền y thiếu niên, cầm chén đựng chu sa đi thẳng ra sân sau, "Diệp Vi, nàng biết Triệu Yêu trận không?", hắn vừa vẽ trên mặt đất một hình thù kì quái, vừa hỏi nàng. "Có biết, khi nào Tiểu Mộc tử cùng mấy đứa nhỏ khác đi chơi không chịu về, ta sẽ dùng pháp trận triệu chúng" :))))). Hắn nhướn mày nhìn nàng chằm chằm, lại cúi đầu xuống, "Ngươi không thắc mắc ta đi đâu sao?". "Ta tỉnh dậy đúng lúc huynh bay tới Tây Cẩn gác, nên dùng yêu nhãn nhìn nốt phần còn lại". Nàng đem chu sa rải ở bốn góc pháp trận, lượng còn lại đều đưa cho hắn. Thượng Huyền đem chu sa chấm một chấm nhỏ lên trán nơi vốn là Ma thần ấn, hô một tiếng: "Trận pháp Triệu Yêu, khởi". Cả khoảng sân rộng sáng bừng ánh tím, mạnh hơn nhiều so với pháp trận nàng từng làm. Ngay lập tức, một nữ nhân xuất hiện trước vòng vây chập chùng khói lửa, trong tay ôm một đứa trẻ, bảy cái đuôi trắng muốt bay quanh thân. Quỳnh Yêu cung kính chào một tiếng: "Hồ ly cô cô". Nữ nhân đó cũng quy củ gật đầu với nàng, quay sang hành đại lễ với hắn :"Ma tôn".
"Chuyện ở Trần gia, là ngươi bảo vệ tiểu tử đó đúng không". Ma khí trên người hắn càng lúc càng mạnh, khiến Quỳnh Yêu có chút choáng váng. Ánh mắt hồ ly u buồn, nàng ta lặng lẽ gật đầu."Ta vốn muốn trả ân cứu mạng của Trần lão, phù hộ Trần gia làm ăn phát đạt, chỉ lập một lời giao ước hứa hôn nữ nhi của ta cho Trần Hãn, đề phòng sa cơ lỡ vận,.. ". Khóe mắt nàng ta chảy xuống từng hàng nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương. Ánh mắt đó có chút quen thuộc, Quỳnh Yêu thảng thốt nhận ra. Giống hệt ánh mắt nàng khi nhìn bọn tiểu yêu bị thương nằm trên mặt đất. "Ta cũng có ý tốt muốn bảo vệ tiểu tử đó, chỉ tiếc là, Trần lão gia chọn nhầm di nương cho con trai lão rồi". Nàng ta đau xót vỗ về đứa trẻ trên tay: "Hạnh Nhi, lòng người hiểm ác, yêu thú cũng không bằng, hại mẫu tử chúng ta làm ân mắc oán". "Thất vĩ hồ ly, ngươi vất vả rồi". Hắn vung tay áo, phá bỏ pháp trận. Thân ảnh mẫu tử nàng xoay một vòng, quay trở về Tây Cẩn gác.