Chương 11: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Trong đêm thanh tĩnh, Tây Cẩn gác bỗng vang lên một tiếng nổ lớn. Thất vĩ hồ ôm con gái, bay xa khỏi Trần gia, không hề quay đầu ngoảnh lại. Trần lão đứng ngẩn người theo bóng hai người cân vân rời đi, nét mặt vô hồn tựa như Ngưu lang bất lực giương mắt nhìn theo Chức nữ quay về Thiên giới. Lão còn chưa kịp hoàn hồn, đã thấy hai thân ảnh dạo bước đến trước mặt mình. Trăng rọi lên bóng dáng hai người, ánh lên hy khí rạng ngời. "Lão có thể kể cho chúng ta chuyện gì đã xảy ra không?", tiên nữ đó khẽ hỏi. Trần lão vô thức gật đầu, ánh mắt mông lung nhìn về xa xăm, tận tới núi Ngọc Lãng vời vợi. "Năm đó, ta vừa tròn mười tám tuổi, tới trọ học ở kinh thành". Lão ngừng lại một lúc, nhìn tay của nam tử áo đen khẽ đan vào tay nữ tử như an ủi, nước mắt nàng lặng lẽ tuôn rơi. "Đó là nơi ta gặp được nàng ấy. " "Nàng là cô nương xinh đẹp nhất ta từng thấy, hình như là một quý nữ thế gia, bung dù đi giữa mưa xuân trên phố". Mắt ông mờ đi, khẽ siết chặt chiếc khăn tay thêu hoa tường vi. "Hồ Nhiên quay lại nhìn ta, nhưng ta biết mình không xứng với nàng, liền tới trấn khác làm ăn, tới khi phát đạt sẽ quay lại". Bẵng đi cả chục năm, tới khi hai người gặp lại, nàng không hề nhận ra người trước mặt là thiếu niên si tình thuở ấy, lặng thầm phù trợ cho ân nhân, còn hứa hôn con gái của mình cho Trần tiểu công tử. Trần lão biết thân phận nàng là hồ yêu, vẫn sẵn lòng cho mẹ con nàng trú tạm trong Tây Cẩn gác, chỉ thuật lại với một hai người thân cận.

Ông chắc chắn không tin nàng ám hại con trai mình, nhưng nghe lời dèm pha lâu ngày, cũng khó trách trong lòng khúc mắc, lại phải lần nữa nhìn bóng nàng rời đi.

"Nàng ta đi rồi, giờ chúng ta phải làm sao?". Cùng lúc đó, một nữ tử mặc tử y thêu mộc lan, nét mặt xinh đẹp sắc sảo hỏi nhỏ. Nàng ta đứng trước một gian phòng nhỏ, lén nhìn vào bên trong qua vách giấy dán mỏng, chính là Tần Mặc Lan- di nương thứ hai của Tần phủ. Đằng sau vách tường có giọng một nam tử đáp lại: "Muội yên tâm tĩnh dưỡng cho tốt, đừng động thai khí, chuyện còn lại, bổn công tử sẽ lo". Nàng ta vuốt nhẹ phần bụng đã gần lộ rõ, nhẹ nhàng đáp lời: "Mẫu tử chúng ta, trông cậy ở huynh". Nàng vốn không có gia thế, mang thai cũng chưa chắc được toàn mạng, cũng may được một chỗ dựa, trong lòng tất nhiên cảm kích.

Hai người trên đường quay về, lặng im không nói nửa lời. Quỳnh Yêu từng đọc qua rất nhiều thoại bản, nhưng chưa bao giờ phải khóc tới trôi cả bình minh như vậy. Trần lão nhìn thì nhu nhược nhút nhát, ai ngờ lại là kẻ si tình. Trời vừa tản sáng, Trần công tử đã thức dậy, đứng trước cửa phòng, thấy thế liền hét lớn: "Yêu quái, yêu quái!". Nàng quay qua nhìn sắc mặt người bên cạnh, cũng suýt giật hết cả mình. Trán hắn vẫn còn chấm vết chu sa đỏ như máu, khóe mắt thâm quầng do chạy đôn chạy đáo từ hôm qua, trên y phục còn dính vài chiếc lông của hắc điểu, đúng là bộ dáng không nên xuất hiện trước mặt trẻ con. "Huynh quay về ngủ một chút đi, ta nói chuyện với đệ ấy.", hắn liếc tiểu hài tử một cái, rồi nhún vai bỏ đi. "Tiểu Hãn Tử, lại đây với tỷ tỷ". "Hàn phu nhân, Tần di nương không cho ta đến gần hai người". Nàng sững sờ một chút, lại lấy từ trong túi ra vài viên kẹo đường, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Tần di nương là sinh mẫu của đệ sao?". Tiểu hài tử nào thấy kẹo mà không thích, tiểu công tử vừa bỏ viên kẹo vào miệng, vừa lắc đầu: " Không phải a, mẫu thân sức khỏe không tốt, từ nhỏ ta được Tần di nương chăm sóc. Bà ấy dù đang không khỏe, nhưng vẫn luôn quan tâm đến ta nhất". Quỳnh Yêu biết không khỏe ở đây nghĩa là gì. Hỉ sự của Tần di nương đã lan khắp Trần phủ, khiến Trần lão đang đau buồn cũng khuây khỏa đôi chút, Nàng xoa đầu tiểu hài tử, mái tóc Trần Hãn ánh lên màu mật ong dưới nắng mới. Một hài tử trong sáng như vậy, thật là khiến người ta không nỡ.

"Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?". "Không sao, đệ thích ăn kẹo như vậy, có phải từ nhỏ đã phải uống thuốc đắng không?". Tiểu Hãn tử nghiêng nghiêng đầu, hàng lông mi nhè nhẹ chớp chớp, giống như cố xua đi một ý nghĩ không vui. "Từ đầu năm nay đệ bị cảm mạo, lần nào cũng phải uống thứ thuốc đó, đệ chẳng thích chút nào". Quỳnh Yêu mở mắt nhìn tiểu tử đó chằm chằm. Nếu Hồ Nhiên cố tình làm đổ chén thuốc, chắn chắn là trong đó có độc, đệ ấy lại uống lâu như vậy, chính là muốn lấy mạng người. "Tỷ tỷ, sắc mặt tỷ thật sự không tốt, Hàn đạo trưởng bắt nạt tỷ sao?". Nàng làm bộ bật cười, vỗ nhẹ lên vai Trần Hãn "Sao vậy, đệ cũng không thích hắn à". Trần Hãn đỏ bừng mặt, rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm túc nom rất buồn cười trên khuôn mặt một tiểu hài tử: "Mà chắc chắn tỷ không tới đây chỉ đề cho ta kẹo đúng không". Quỳnh Yêu thở dài, trẻ nhỏ ở với một người nhiều mưu tính như Tần Mặc Lan, không sớm thì muộn cũng sẽ không còn ngây thơ. "Loại thuốc đệ hay uống ấy, bã thuốc được chôn ở đâu?"

Lúc tiểu hoa yêu thơ thẩn về được đến phòng, hắn còn đang ngủ say. Nhìn khuôn mặt của người trước mặt, trong lòng nàng có chút an tâm kì lạ. Quỳnh Yêu ngồi trên mặt đất, lưng khẽ dựa vào tấm đệm hắn đang nằm, cũng nhắm hai mắt lại. Nếu hai người cứ như vậy một thời gian nữa, thì tốt quá. Hắn không cần làm ma tôn, bị vây quanh bởi thù địch và đau khổ. Nàng cũng không cần dằn vặt về thân phận của mình, về Quỳnh Hoa nữ tử gì gì đó. Tay nàng cẩn thận xem xét bã thuốc lấy được về, hình như, dạo này hắn ngủ nhiều hơn một chút rồi. Ở đây không nhiều Ma khí, cần dưỡng thần thường xuyên hơn. Nàng có chút lo lắng, thì ma đầu kia đã mở mắt nhìn nàng. "Diệp Vi, về rồi à?". "Ta tìm được mấy thứ ở phòng tiểu công tử, huynh xem thử đi". Quỳnh Yêu cầm một mẩu thuốc nhỏ, đưa tới trước mặt hắn: "Đây là hạnh nhân đắng, một hạt cũng có thể giết người, ngày mai chúng ta tới y quán, kiểm tra lại một chút". Hắn lười biếng quay lưng lại chỗ nàng, châm chọc nói: "Người là hoa yêu, không thể phân biệt được thảo mộc sao?". Nàng cũng quyết không để hắn đắc ý lâu, ghé sát vào tai Thượng Huyền cười nói: "Ta còn muốn kiểm tra một thứ nữa, là hỉ sự a". Khóe mắt cùng vành tai hắn đỏ lên chỉ trong một giây, rồi lại nhanh chóng tái nhợt, ngẩng người lên,"Có kẻ đang nghe lén chúng ta nói chuyện".