Mặt nàng cũng đỏ bừng. Vốn chỉ muốn trêu trọc cho hắn vui một chút, không ngờ lại gậy ông đập lưng ông. May mắn, người ngoài cửa là Tần ma ma, ghé qua đưa y phục mới phu nhân chuẩn bị cho nàng. Tần ma ma, Tần thị... Tần di nương. Quỳnh Yêu như nhận ra điều gì đó, liền dè dặt hỏi lão ma ma trước mặt. "Ma ma, có phải ma ma có họ hàng với Tần di nương không?". Tần ma ma nghe thấy liền bật cười, giống như từng bị hỏi cùng một câu cả ngàn lần trước đây. "Không phải đâu cô nương à, Tần di nương trước đây mang họ Lý, nhưng khi trở thành môn đồ phái Hắc Tà thì mang họ của sư phụ" "Phái Hắc Tà?". Nàng khẽ rùng mình, cái phái gì nghe hắc ám dữ vậy. "Phải a, nghe đâu bà ấy là sư muội của Trần cửu thúc, là đệ đệ ruột của lão gia". Trần Cửu, hắn là một trong hai người Trần lão gia tin tưởng cho biết chuyện của mẫu tử Hồ Nhiên. Có lẽ nào...Quỳnh Yêu đành ngăn suy nghĩ lại, lễ phép chào Tần ma ma. Hắn đã mặc y phục chỉnh tề, đứng chờ nàng trước cửa sổ. "Chuyện nàng muốn kiểm tra, là hỉ sự của Tần Mặc Lan phải không?". Quỳnh Yêu ngó trước ngó sau một lát, mới nói tiếp: "Ta nghi ngờ nàng ta muốn mang thai tranh gia sản, nếu đúng vậy thì sẽ bắt đầu có hỉ mạch từ khi Trần tiểu công tử xảy ra chuyện". Nàng nhìn vành tai còn hồng hồng của hắn, khẽ thở dài. Rốt cuộc cũng chỉ muốn kéo hắn tới y quán, ra ngoài một chút cho có sinh khí thôi, không ngờ đại ma đầu này căng thẳng như vậy.
Trời mùa hạ lấm tấm mưa phùn, phố xá vẫn đang đông người qua lại. Hương hoa lan tỏa trong không khí, hình như là mùi mộc lan. Nàng tự nhiên lại thấy tội nghiệp hoa mẫu đơn. Rõ ràng là quốc mẫu của các loài hoa, lại cứ phải chịu lép vế. Quỳnh Yêu vừa đi vừa nghĩ ngợi, thì bị một tiểu nữ tử giang hai tay ôm lấy chân nàng. "Tỷ tỷ, mẫu thân ta tặng hai người bùa phòng thân". Nàng hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn giơ tay cầm lấy tấm bùa từ tay đứa trẻ, vẫy tay biến ra một cành hoa hạnh cùng màu với váy áo muội ấy, "Cảm ơn muội". Bất thình lình, một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc mềm mại của tiểu hài tử, hắn cúi xuống bằng tầm mắt với nó, khóe môi khẽ nhếch lên "Quay về với mẫu thân đi, chăm sóc nàng ấy cho tốt nhé". Tiểu Hạnh nhi gật đầu chạy đi, để lại một nữ tử ngẩn người nhìn theo bóng nàng. "Hạnh nhi ?", hắn nhìn nàng, chỉ buông một câu: "Yêu ma vốn lớn nhanh, đừng ngạc nhiên như vậy"
Dềnh dàng một hồi hai người cũng tới được y quán. "Trong này có hạnh nhân và ngải cứu, phối tỷ lệ vừa đủ, không tạo ra kịch độc", lang y xem xét cẩn thận rồi quả quyết. "Vậy là nàng ta vẫn không nỡ ra tay", Quỳnh Yêu thầm nghĩ, rồi lại kéo cánh tay hắn. "Đại phu, ông kiểm tra giúp ta vết thương trên mắt hắn một chút, ta không yên tâm". Lang y nhìn thiếu niên băng lãnh ngồi trước mặt mình, lại nhìn nàng cầu cứu (lang y kiểu:SOS). Nhưng đúng là hết cứu, ông chỉ đành kiểm tra một lượt, rồi ngẩn người. "Vết thương của hắn bị nhiễm bột chu sa". "À, chúng ta là trừ yêu sư, có mang theo chu sa". Nhưng lang y lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: "Phương thuốc này có ngải cứu, nếu kết hợp thêm bột chu sa, đun ở lửa lớn thì có thể trở thành thuốc phá thai, cô nương, cô kiếm đâu được phương thuốc này vậy?". Hai người nhìn nhau, không nói được nửa lời. "lão phu, ta hỏi ông một chuyện, gần đây Trần gia có tới chỗ ông không?", lúc này hắn mới lên tiếng, đại phu rõ ràng là nhẹ nhõm cả người. "Chuyện này ta không tiết lộ được, cáo từ" rồi nhanh chóng tiễn khách
"Đúng là một mũi tên trúng hai con nhạn.", hắn vừa đi vừa lẩm bẩm. "Huynh nói gì cơ, vậy là...". Quả thật như vậy, hạnh nhân và ngải cứu dù sao cũng có hại cho thân thể trẻ nhỏ, Tần di nương đang mang thai, tự mình đút thuốc cho Trần Hãn, chắc chắn là phải thử qua. Lòng dạ kẻ nào thâm độc tới vậy. Tần Mặc Lan khó khăn lắm mới có thai, chắc chắn không liều mạng như vậy, có khi cô ta cũng không biết về chu sa.
"Ngoại trừ Trần phu nhân lúc nào cũng ở trong phòng may y phục, thì Trần gia còn 3 vị di nương", nàng tính nhẩm một hồi, có gì đó không đúng: chỉ có Tần di nương cùng Bạch di nương nàng đã từng gặp, nhưng ngày đó ở phòng Trần tiểu công tử có tới 4 nữ nhân. "Trần lão chỉ có 2 di nương, người còn lại là Trần công tử, Trần Cửu", hắn sửa lại, nét mặt như cố nén cười. Quỳnh Yêu suýt nữa thì tự cốc đầu mình vài cái. Trần công tử quanh năm ốm yếu, ít ra khỏi phòng, hắn lại hay mặc bạch y, mới khiến nàng lầm tưởng. Thật ra điều này không chỉ có mình nàng nhầm lẫn. Ai kia cũng suýt kêu hắn một tiếng di nương im lặng đi bên cạnh nàng. Tới khi nghe Trần Cửu mở miệng nói chuyện với Trần lão, Thượng Huyền mới nhận ra đó là Trần công tử. Vậy mà hắn vẫn có tâm tư đi trêu ghẹo tiểu hoa yêu. Đúng là hết nói nổi.