Chương 13: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Quỳnh Yêu lúng túng nhìn đi chỗ khác, lại thấy cảnh sắc nơi này cũng không tệ a. Hai người rất nhanh đã đi tới hành cung Bích Ngọc, ngắm rặng liễu xanh đu đưa trong gió, cùng nhìn mặt nước trong vắt như mắt trẻ thơ, ẩn hiện vài dải mây mỏng mảnh trên tà áo tiên tử. Cảnh đẹp như vậy, trong lòng cũng yên tĩnh lại một chút. Trước mặt hồ có một bia ký, ghi lại một bài thơ cổ, chữ viết đã mờ bởi nắng mưa, nhưng có thể đọc ra một câu chuyện buồn. "Cô nương, công tử, xin hai người dừng bước ". Một lão nhân gia trông coi trước điện, thấy tiên quân tiên tử đi cùng nhau, liền giơ tay ngăn hai người tiến gần hơn một chút. Cả hai theo quán tính dừng lại, vô thức liếc mắt nhìn nhau, đều là bối rối. "Hành cung này vốn hay xảy ra chuyện không may, vẫn là không nên tới gần". Từ lão thở dài, ngước nhìn về phía đầm nước lóng lánh trước mắt.

"Huynh trưởng, huynh đi cẩn thận nhé, bảo trọng", một thiếu nữ gọi với theo bóng nam nhân mặc giáp phục đã xa dần. Hắn tính tình không lớn hơn nàng bao nhiêu tuổi, vừa vẫy tay với nàng, hét lên một tiếng: "Nha đầu ngốc", nàng bật cười vui vẻ, quên cả lau nước mắt trên mặt. Cảnh sắc lại phút chốc thay đổi, nữ tử khoác lên mình bộ y phục cao quý nhưng nét mặt lại buồn rười rượi, hoàn toàn không giống cô gái hoạt bát vui tươi ngày nào. Nam tử trong nhà đã đi tòng quân, chỉ còn nàng cùng mẫu thân mòn mỏi ngóng chờ. Qua năm sau, nàng được đưa vào cung, trở thành phi tần của hoàng đế. Hành cung này cũng được xây dựng riêng cho nàng, nàng vẫn ngày ngày đợi phụ thân cùng ca ca. Biết đâu một thời gian nữa, gia đình họ lại có thể sum họp. Chỉ tiếc là, nương nàng không chờ được tới ngày đó.

Ngày đông qua, rồi xuân tới, nữ tử vẫn ngồi im lặng trước mặt hồ tĩnh lặng, tới tận ngày nhận được tin huynh trưởng nàng tử trận gửi về. "Chủ nhân, người đừng quá bị thương", một nha hoàn mặc y phục xanh ngọc khoác thêm một tấm áo lên vai nàng. Nữ tử không khóc, nàng chỉ khẽ lắc đầu, lại bắt đầu thổi một khúc sáo. Đã mười năm rồi...mười năm, phụ thân, mẫu thân, ca ca cũng bỏ ta mà đi, sống trên đời, còn có ích gì chứ. "Người đâu, người đâu, nương nương...". Tiểu nha đầu hét lớn, nàng từ từ nhắm mắt lại giữa muôn ngàn lưu ly sắc xanh rực rỡ, một giọt nước mắt khẽ rơi, đọng lại trên cánh hoa mong manh.

Từ đó, hành cung đóng cửa, tiểu nha đầu ngày xưa đã sớm bị điều đi nơi khác, chỉ cắt cử một lão từ trông coi nơi này. "Lần trước, Liễu cô nương cùng Trần công tử tới nơi này dạo chơi, không ngờ..." Nghe nói tới Trần gia, Quỳnh Yêu mới tạm thời dứt ra được khỏi bi thương, lại thấy khóe mắt thiếu niên hơi hoe đỏ. Hắn lắc lắc đầu, dò hỏi từ lão: "Lão nhân gia, chuyện sau đó thì sao?". Ông thở dài, chỉ về một biệt viện cách đó vài bước chân, im lặng không nói gì.

Viện phủ Liễu gia nhuốm một màu tang tóc, trong nhà văng vẳng tiếng khóc phát ra. Hắn đẩy cổng tre trước nhà mở ra, nghiêng đầu nhìn nàng, nghiêm túc nói: "Nếu nàng muốn khóc, không cần phải giấu ta". Quỳnh Yêu lập tức lườm hắn một cái, sống mũi nàng cay cay, trong lòng có chút cảm động. Người này luôn tỏ ra vô tâm, nhưng luôn âm thầm tỏ lo lắng cho người khác, đôi lúc có thể vì họ mà liều mạng. Giữa nhà là một bài vị mới, Liễu mẫu đang khóc tới ngất đi trước bài vị con gái. Một gia nô chạy ra đón hai người: "Liễu gia đang có chút chuyện, không biết hai vị tới đây có phải vì chuyện này?"."Đó là bài vị của Liễu cô nương?". "Phải, chủ nhân sợ nữ nhi chết trong ấm ức, một mực muốn nghe tâm nguyện của tiểu thư". Nàng tiến lên phía trước, nhẹ nhàng chào hỏi lão mẫu. Lão phu nhân đang trong đau đớn tới xé lòng, không còn tỉnh táo kể hết cho nàng nghe chuyện đã xảy ra.

Liễu cô nương vốn là thanh mai trúc mã với Trần công tử, mòn mỏi chờ hắn cả một năm tới phái Hắc Tà tu học, cuối cùng cũng tới ngày được gả vào Trần gia. Vậy mà, ngày hôm sau lại đột ngột trở về nhà, khóc với mẫu thân rồi thắt cổ tự vẫn, trên người vẫn còn mặc hỉ phục. Oán khí không tan, giữ cho thi thể nguyên vẹn, khiến lão mẫu sợ con gái trở thành quỷ tân nương, không thể siêu thoát.

Quỳnh Yêu nhìn quanh không thấy người kia đâu, liền lo lắng dìu lão mẫu đi ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh quất. Hắn đang vẽ một phù chú kì lạ trên nắp quan tài của Liễu cô nương, tóc đen tung bay trong hoàng hôn, ánh lên một bộ dạng nàng chưa nhìn thấy bao giờ. Nhưng mà tất nhiên lão phu nhân không nhìn thấy điều đó, liền gượng sức rút ra một cây trâm lao tới trước mặt hắn.Thượng Huyền tuy là ma tôn, nhưng nhìn thấy mẫu thân lao tới bảo vệ con cái, cũng có độ rén nhất định, nhất thời không biết phải làm gì. Quỳnh Yêu đứng chắn trước mặt hắn, lãnh trọn cái nhìn hung dữ của lão mẫu dành cho người sau lưng. Cây trâm hoa cũng suýt đâm trúng người nàng. "Huynh ấy đang chuẩn bị pháp trận , lão phu nhân đừng hiểu nhầm". Nàng nói rõ ràng từng lời, ánh mắt đanh lại cảnh giác. Người đứng đằng sau nàng trái tim khẽ động đậy, một sợi tóc đen của hắn bị gió thổi bay, nhè nhè đậu trên vai nàng mang theo một chút dựa dẫm. Lão phu nhân hằm hằm nhìn hai người một hồi, rồi thu lại cây trâm, chầm chậm quay về phòng.