Trời vừa sẩm tối, hai người đã trực trờ sẵn ở trước quan tài Liễu thị, chờ đợi. Lão mẫu thi thoảng lại từ cửa sổ nhìn ra ngoài, nhưng cũng không gây khó dễ họ nữa. Bóng đêm mang một đôi cánh lớn vụt qua, tắt đi ngọn nến đỏ cháy le lói trên quan tài. Quỳnh Yêu chạy đôn chạy đáo cả ngày nay, cũng chẳng buồn đứng lên thắp lại. Không khí lạnh đến rợn người, bó hoa dại nàng đặt cạnh đó đã bị oán khí làm cho khô héo. Hắn thấy tâm trạng nàng uể oải như vậy cũng không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống, cẩn trọng tựa nhẹ vào người nàng. "Ta còn bao nhiêu thời gian nữa?". Tiểu hoa yêu chống cằm lên một tay, thản nhiên hỏi hắn. Thượng Huyền ngơ người một lúc, rồi nhanh chóng đáp lại "Mười ngày". Nàng quay sang nhìn hắn, lại thấy bên tóc mai ma tôn có một sợi tóc bạc, liền thoáng chút ngạc nhiên. Rồi nàng lập tức hiểu ra, thời gian của hắn cũng không còn nhiều. Yêu ma mất đi tà cốt, nếu không có khát vọng muốn tiếp tục sống, dần dần chân thân sẽ mục ruỗng, hồn phi phách tán, là chuyện không sớm thì muộn. Riêng hắn lại khác, nếu một ngày trên thế gian không còn ai nhớ tới hắn, kính cẩn hắn, tin tưởng hắn, kết cục sẽ còn thê thảm hơn nhiều. Đó là lời thề của các Ma tôn, để đảm bảo Ma vực trường tồn. Nàng như mường tượng ra khung cảnh trước mắt, thiếu niên mặc hắc y nhuốm máu, bước lên bảo toạ, pháp trận bừng sáng. Quần thần cùng trưởng lão xung quanh quỳ rạp xuống đất, chẳng ai để ý tâm tư hắn đang dần dần chết lặng. Máu tươi nhỏ xuống pháp trận, ánh sáng đỏ bừng lên nhuộm ma thần ấn trên trán hắn, huyết lệ lấp lánh bên khóe mắt. Quỳnh Yêu lại khẽ cười một mình. Hắn tuy tỏ ra lạnh lùng nhưng khóe mắt lại rất dễ đỏ hoe, không biết là vô tình hay cố ý. Ít nhất hắn cũng không phải người đụng chút chuyện là rơi lệ như nàng, không có chút phong thái nào cả. Quỳnh Yêu rất hay tự ti về bản thân mình, điểm này chính nàng cũng không nhận ra.
Thiếu niên bên cạnh nàng ngủ rồi, Quỳnh Yêu nhẹ nhàng dấu sợi tóc bạc của hắn ẩn sau mái tóc đen dài, nếu hắn phát hiện ra, không biết sẽ có chuyện gì. Tâm tư hắn khó đoán, nhỡ đâu khi biết mình sắp hồn phi phách tàn sẽ ngày càng nổi máu liều (chẳng còn gì để mất:))) ). Đêm mùa hạ vắng sao, hương hoa quỳnh tỏa nhẹ trong không khí, quện với một chút hương khói trên y phục của hắn, oán khí như giảm đi đôi phần, trời lại ấm hơn rồi.
Tại Trần giaTrăng treo cao trên đầu, lộ ra bóng dáng một nam tử mặc bạch y. Kẻ đó tự mình đối ẩm, tự mình ngắm trăng, vạt áo trắng lấp lánh bay trong gió, tiêu dao tự tại. Gió đêm đem hương mộc lan lại gần, hắn xoay xoay chén lưu ly trên tay, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "A Lan, phụ thân chúng ta mất trên xa trường, ông ấy nắm lấy tay ta nói thế nào cũng phải chăm sóc muội cùng mẫu thân." Giữa muôn vàn tinh tú, bóng dáng một nữ tử ẩn hiện, mỉm cười vẫy tay với hắn. Hắn là tướng quân tử trận năm đó, cũng là người của Trần gia. Hắn dốc hết tâm can giúp đỡ Tần Mặc Lan, cũng là bảo vệ muội muội Lý Minh Lan. Nước mắt hắn lặng lẽ rơi, lại thấy nữ tử áo xanh nhìn hắn như trách móc, nghiêng nghiêng đầu khuyên hắn dừng lại. "Năm đó ca ca sợ nhất là thấy muội khóc, bây giờ vẫn vậy". Trong mắt hắn, nàng dù kiếp trước hay kiếp này thế nào vẫn là tiểu cô nương khóc lóc tới khản tiếng khi hắn nhận được giấy tòng quân, lại vẫn cố gượng cười kêu hắn bảo trọng, "Nha đầu ngốc".
*Tại Liễu gia
Tiểu hoa yêu mở mắt ra, thì thấy hắn đang nghiêm túc chỉnh sửa lại pháp trận. "Sao lại nhìn ta như vậy, có chuyện gì sao?". Quỳnh Yêu vừa định đáp lời, thì lại bất giác giật mình. Lúc không có ai khác, hắn thường không bỏ được thói quen, xưng là "bổn tọa", nói năng cũng không hề nhẹ nhàng. Vậy đây là... Nàng đưa tay lén vén tóc mai của hắn ra sau, sợi tóc bạc lúc nãy nàng giấu đi đã biến mất.Tấm gương đồng vốn đặt ở đầu quan tài cũng không có. Quỳnh Yêu vẫy tay thi triển Nguyệt Ảnh Kim Quang, đánh thẳng vào kẻ trước mặt, "Ngươi là ai?". Hắn cười, một nụ cười quỷ dị rất khác ngày thường, "Ta còn có một muội muội cần bảo vệ, phiền hai người không xen vào chuyện của ta" rồi biến thành một làn khói trắng, bay đi. Quỳnh Yêu giật mình tỉnh dậy, thì thấy Ma tôn đang cúi xuống nhìn nàng, vẻ mặt khó hiểu: "Ngươi cũng gặp ác mộng sao? Kì quái". Nàng bật dậy, khí đêm lạnh lẽo thấm vào người, bây giờ mới thanh tỉnh hơn một chút. "Huynh ở lại trông pháp trận, ta qua xem tình hình Liễu mẫu.", hắn nhanh chóng gật đầu, nhàn nhạt nói thêm một câu trấn an nàng: "Đi cẩn thận". Vừa thấy ấm lòng chưa được bao lâu, Quỳnh Yêu lại thấy cảnh khiến nàng chết lặng. Liễu mẫu nằm bất động trên sàn nhà, hai tay giữ chặt một cây trâm hoa, không còn hơi thở, Máu từ vết thương tuôn ra, trên đất còn để lại một phong thư. "Nương không bảo vệ được con, Liễu Anh, nương xin lỗi... ". Nàng cố ngăn bản thân mình không hét lên, lén lút nắm chặt hai tay lại. Pháp trận bên ngoài cửa sổ bùng sáng. Nàng có thể thấy một nữ tử mặt hỉ phục đỏ tươi đang nói chuyện với hắn. Bỏ lại cảnh tượng sau lưng, nàng tiến về phía đó, lắng nghe một chút: "Hắn không phải Trần Cửu, không phải,... không phải...". Tân nương vô lực thốt lên, nhìn chằm chằm vào hắn, nét mặt bi thương thống khổ "Hắn nói Trần Cửu của ta chết rồi, nói chàng bị bệnh chết trong một lần săn đêm". "Vậy hắn là ai?". "Ta không biết, hình như, kẻ đó có nhắc tới Hành cung Ngọc Bích,...". Hắn nhìn nữ nhân trước mặt một hồi, lại liếc về phía trong nhà nơi nàng đang nhìn ra. Bóng ảnh của Liễu mẫu lướt qua người nàng, bước ra sân. "Nương!", Liễu Anh kêu một tiếng, lao đến bên vong linh của mẫu thân. Liễu mẫu dang tay ôm nàng vào lòng, "Nữ nhi ngốc nghếch, mẫu thân không trách con". Hai người cùng nhìn cảnh tượng đó, bất giác trong lòng có chút cảm động. Mấy ngày nay toàn gặp chuyện hãm hại chết chóc, khó tránh khỏi cảm giác trầm ngâm ủ dột. Thân ảnh Liễu mẫu cùng Liễu Anh dần tan biến trước bình minh đang ló rạng. Oán khí đã tan, Liễu gia bình yên, mẫu tử đoàn tụ.