Trong ánh bình mình chạng vạng, xuất hiện hai con người lúi húi chong đèn điều tra hiện trường Liễu gia, vì sự thật luôn chỉ có m... ủa nhầm truyện xin lỗi xíu:))) Vì sự thật là Liễu mẫu không phải vì đau lòng mà tự vẫn, mà là bị sát hại. Kẻ đó hầu như không để lại dấu vết gì, nhưng đã gây chuyện tày trời như vậy, có sơ suất là điều chắc chắn xảy ra.
"Đằng sau cổ bà ấy có một dấu vết rất nhỏ, ngay ở tử huyệt" "Vết kim đâm?". Không phải, nàng nhìn lại một lượt, không có vết máu, chỉ có một chút vết bầm, liền bối rồi quay lại nhìn hắn. Thượng Huyền đi vòng quanh phòng, kiểm kê lại cái đồ vật bị thiếu. Trước bài vị của Liễu Anh bày một chén cơm còn ấm, hoa quả và bánh quế hoa cũng chưa khô lại, vậy là khoảng giờ Tuất đêm qua, là lúc lão mẫu bị ám hại. "Tiểu hoa yêu, ngươi qua đây một chút.". Quỳnh Yêu nghe hắn gọi, cũng nhận ra có điểm bất thường, "Ngươi thử nhìn xem có thiếu gì không?" "Có hai vạch mờ trên bàn, chắc là trước kia có một đôi đũa bạc". Nhưng bây giờ chỉ còn một chiếc. Vậy vết thương trên cổ Liễu mẫu quả thật có người gây ra. Hắn ta sau khi ra tay vẫn còn đủ thời gian ngụy tạo hiện trường, quả là không còn nhân tính. "Vì có thể hắn không phải là người", hắn chỉ tay về phía bàn trang điểm, trên đó thiếu một chiếc gương. Trong mộng cảnh của nàng, cũng thiếu một chiếc gương. "Có lẽ hắn chính là Bạch y nhân ta đã nhìn thấy". "Có tiến bộ". Nàng nhìn thấy bộ dạng cười nhếch mép của hắn, tự nhiên nghĩ làm thích khách hình như cũng không tệ lắm. Coi như lần này hắn thắng, lần sau nàng nhất định sẽ không bỏ qua. "Lúc trước trời mưa, nếu hắn đi từ chỗ chúng ta vào trong, có thể dấu chân sẽ dính đất ẩm", "Nhưng ma quái thì lấy đâu ra dấu chân?" Quả nhiên, trên nền nhà có in một dấu chân quen thuộc.
Một dấu chân nhỏ nhắn, dưới đế in một hoa văn gì lạ, Hình như là chữ Hắc. Hắn soi ngọn đèn trên tay xuống nền nhà, "Vậy là chúng có hai người, một quỷ hồn trong mộng cảnh của chúng ta, một yêu nữ tới đây sát hại Liễu mẫu". Thấy hắn chấp niệm với dấu chân yêu nữ như vậy, nàng không khỏi bật cười. Lập tức, khuôn mặt tối thui kia ngoảnh lại nhìn nàng, "Nghiêm túc lên, không bổn tọa đi về". Nha đầu kia mắt lấp lánh như sao, cười tươi rạng rỡ. "Được rồi, ta còn chưa chọc huynh nữa đó." Nàng co người lại, cố nén cười. Giờ tới lượt khóe môi hắn vô thức nhếch lên nhìn tiểu hoa yêu trước mặt.
Vậy là tới sáng hai người mới lê lết về được đến nơi, cổng Trần phủ còn đóng kín im ru. Quỳnh Yêu vươn vai một cái, lại thấy hắn đang quấn vạt áo gọn lại quanh người. "Hàn Lăng, huynh làm gì vậy..." Chưa nói hết câu, tay nàng đã bị người kia kéo lấy, cả hai lấy đà nhảy qua bức tường cao của Trần gia, an toàn đáp xuống mặt sân lát đá cẩm thạch. Thế này, là quá mức bá đạo rồi...
"Hàn đạo trưởng, Diệp cô nương?". Nàng lập tức vuốt lại y phục, mơ màng nhìn về phía có tiếng gọi. Là Tần di nương, nàng đứng dưới gốc lan, cẩn trọng tỉa từng búp hoa sắp nở. "Chúng ta ra ngoài có chút chuyện, làm kinh động Tần di nương rồi". Nàng ta khẽ đặt tay lên bụng, mỉm cười: "Không sao, hai người bình an là tốt ". Mắt Quỳnh Yêu bất giác trượt xuống phía dưới, trong tâm khẽ hốt hoảng. "Tần Mặc Lan, cô đang mang hài tử, không nên đi giày cao như thế". "Đây vốn là thiết hài sư phụ ta tự tay may cho môn sinh, ta không nỡ bỏ", nói rồi liền quay lưng rời đi. Nàng ngoảnh lại đằng sau, thấy hắn đang cau mày nhìn theo nàng ta rời đi. "Huynh sao thế, nghi ngờ sao?". "Không có, chỉ là điệu bộ của nàng ta, thực sự rất giống... ". Hắn không nói nữa, nhưng cổ họng nàng khẽ nghẹn lại. Nàng tất nhiên biết hắn đang nói đến ai. "Vậy còn ta thì sao?", giọng nàng có chút nghẹn ngào, nhưng cũng được coi là bình thản. "Ngươi không phải nàng ta, ngươi cả tin hơn nhiều". Thật là... cảm lạnh. Tiểu tiên hoa gạt nước mắt, suýt nữa rượt hắn chạy vòng vòng quanh sân. Nàng trước giờ cũng gọi là quy củ nghiêm túc, thỉnh thoảng mới chọc hắn một chút, liền bị quy là quá cả tin. Đáng ghét.
Bỗng hắn dừng khự lại, Quỳnh Yêu theo quán tính, suýt đụng vào lưng hắn, cũng theo hắn đưa mắt nhìn xuống sàn. Là dấu chân đó, in trên mặt tuyết ngày trước, trên nền nhà Liễu gia, giờ lại ở đây... Con đường này chỉ có hai người họ và Tần di nương lúc nãy đi qua. Vậy đây là dấu giày đặc trưng của phái Hắc Tà. Nàng khẽ nhẩm lại bài đồng dao đã nghe tiểu hài tử nơi này hát: "Phái Hắc Tà chân đi giày đen/
Phái Bạch Lăng trán đeo ngạch trắng/ Nhị đẳng môn phái táng giang hồ/ Thất truyền bí kiếp lãng nhân gian".Bên cạnh hắn cũng lẩm bẩm: "Trần công tử". Quả nhiên, Tần di nương đang mang thai nặng nề, mấy việc trèo cây cướp của giết người là hoàn toàn không thể. Lại có kẻ mượn thân phận đặc biết của nàng ta mà ra tay giả mạo, Trần Cửu chết rồi, vậy kẻ đó là ai? "Đợi trời tối, chúng ta lén tới phòng hắn kiểm tra thử".
Nhưng tất nhiên là không dễ dàng như vậy, tối đó, Trần tiểu công tử bí mật đập cửa phòng hai người. Nói là bí mật thôi, chứ trẻ con hoảng loạn cực độ, cũng chẳng bí mật được bao nhiêu. "Đệ sao muộn như vậy, còn tới đây, mau vào đi". Trần Hãn liếc mắt nhìn hắn đứng khoanh tay sau lưng nàng, lại nhìn Quỳnh Yêu đứng trước mặt mình, hít vào một hơi nói nhỏ: "Tỷ tỷ, có người muốn giết ta"