Chương 8: Kiếp 1

Nhà của Trần lão gia cũng được xếp vào dạng trung lưu trong Thủy Lung trấn. Ngoại trừ hai con sư tử đá làm bằng cẩm thạch để trước cửa, Trần phủ cùng lắm được coi là khang trang sạch sẽ. Phong thủy tốt, tài khí vượng gì gì đó đều không có. Mắc gì lại khiến yêu ma quỷ quái lưu tâm? Cũng may Trần lão có vẻ là người tử tế, ông ta dẫn hai người đi vòng quanh phủ xem xét một lượt, mới gọi một ma ma đứng gần đó dẫn đường về tiểu viện cho khách. "Sao, ngươi thường ngày lăng xăng như vậy, chắc đã nhận thấy điểm bất thường rồi chứ?". Nàng liếc hắn một cái, yêu ấn trên trán vô thức phát sáng, Quỳnh Yêu đưa tay vỗ vỗ trán vài cái rồi mới trả lời:"Ở đây chắc chắn có yêu khí, đầu ta không còn đau nữa rồi". Bỗng người trước mặt quay lại, kéo áo choàng che kín đầu nàng, chắn tầm nhìn của "hỉ nương" đi đằng trước, thấp giọng nói: "Che dấu thân phận". Nàng ngoan ngoãn gật đầu cho qua chuyện, không thèm nói nửa câu, chạy lên phía trước nói hỏi chuyện Tần ma ma.

"Nhà ta ba đời làm cho nhà Trần lão, chưa bao giờ thấy ông ấy đau ốm, hôm trước còn nạp thêm mấy vị di nương", lão ma ma như bị chạm đúng mạch, nói liên hồi. Ánh trăng chiếu lên ba người, vẻ kì dị của Trần phủ cũng biến mất, khoác lên bộ dáng trang viên đầm ấm bình phàm. Chẳng mấy chốc đã đến biệt viện, Tần ma ma trao chìa khóa vào tay Quỳnh Yêu, kéo nhẹ nàng nói nhỏ: "Mấy hôm trước Trần lão có việc bận, chưa thể viết thư chúc mừng tân hôn cho hai người, cô nương đừng để bụng nhé". Cả hai cùng câm lặng nhìn đối phương, hắn khẽ nhướn mày, quay đầu về phía lão ma ma đang cười lớn, mất công nàng phải lao tới gõ nhẹ lên cánh tay nhắc hắn đừng có khẩu nghiệp. "Hôm nay chúng ta có chút xích mích, phiền ma ma có thể xếp hai gian phòng khác nhau được không?" Quỳnh Yêu buông cánh tay hắn ra, lấy vẻ đường hoàng đoan chính mà hỏi. "Càng xa càng tốt", thanh âm lạnh nhạt của hắn đáp trả. Tần ma ma nhìn chằm chằm hai người, chuyện đại hôn của Hàn Lăng đạo trưởng và Diệp Vi cô nương đã lan khắp gần xa, chỉ có người trong cuộc là không biết. Với tâm địa thương con của một hiền mẫu, bà chỉ cười nói: "Hai người là phu thê, vẫn là không nên ở tách phòng, sẽ mất phúc khí ", rồi lẹ tay giấu chùm chìa khóa các phòng khác đi:))

Hết cứu, nàng chỉ đành tra khóa vào ổ, nhìn ma đầu mặt nặng mày nhẹ phía sau theo mình đi vào phòng. Biệt phủ khang trang như vậy, lại dường như không có người ở, không khí lạnh lẽo, thiếu cả bàn ghế giường tủ. Quỳnh Yêu nhìn quanh một lúc lâu, chỉ thấy một cái kỉ dài kê dưới cửa sổ, còn một tấm đệm trải trên mặt đất, là trông còn có chút sinh khí. "Tiểu nha đầu, nhìn xong chưa?" Ma tôn hỏi nàng, ngữ khí mang vài phần châm chọc. Nàng làm mặt lạnh nhìn về phía hắn, khẽ cười "Phu quân, chàng trách ta sao?". Cả hai con người trừng mắt nhìn nhau một lúc, vẫn là sức trẻ có ưu thế hơn. Hắn đấu mắt không lại, không thèm nhìn Quỳnh Yêu nữa, ôm chăn gối đến chỗ tấm đệm cũ kĩ, nhắm hai mắt lại. Đang là giữa tháng 7, không khí trong phòng vậy mà lạnh như băng, tiểu tiên hoa nhanh chóng tắt đèn, chùm chăn lên kín đầu, gọi hắn một tiếng:"Tôn thượng, ngủ ngon".