Chương 7: Trần lão gia

Hắn đang bị trọng thương, lực đánh ra không mạnh của khiến Quỳnh Yêu phải chật vật tránh né, viên đan dược định đưa cho hắn còn nắm chặt trong lòng bàn tay. Nàng xoay người, bị trúng thương ở vai, ngơ ngác. Thôn dân chạy toán loạn, không ai dừng lại giúp nàng đứng lên. Tiểu hoa yêu chỉ đành gượng người dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt trắng bệch vô hồn của hắn. Không đúng, Ma tôn sẽ không bao giờ làm hại người vô tội. Con đường trước mặt nàng giờ rất quang quẻ, nếu nàng muốn bỏ chạy, đây chính là cơ hội cuối cùng.

Quỳnh Yêu cắn cắn môi có chút vô vọng, nàng mới đến Nhân gian lần đầu, nếu chạy thì sẽ không thể sống quá hai ngày, ngược lại nếu cắn răng cố gắng đi theo hắn, có thể sẽ về được đến nhà. Màn đêm sau lưng nàng phát ra tiếng nhạc ngựa leng keng, hắn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, nhanh chóng vượt qua khoảng cách giữa hai người, đứng chắn trước mặt nàng. Quỳnh Yêu có chút không hiểu, lại thấy một bàn tay chìa ra với nàng cùng giọng nói mang mấy phần có lỗi của hắn: "Xin lỗi ngươi, ta không cố ý". Mấy ngày nay hắn hiếm khi nào nói với nàng được một câu tử tế, nếu không phải là châm chọc thì cũng là lặng yên nghe nàng nói đủ thứ chuyện. Nàng ngước lên nhìn hắn, trong mắt lại mang ý cười, trong lòng mới thả lỏng đôi chút. Quỳnh Yêu vốn không phải người thù dai nhớ lâu, chỉ cần cảm nhận được chút quan tâm là liền lập tức quay lại sơ tâm ban đầu, không trách không oán.

Từ trong xe ngựa trước mặt, một lão nhân gia bước xuống xe, hốt hoảng nhìn bộ dạng hai người: "Hàn đạo trưởng, Diệp cô nương, hai người không sao chứ". Nàng liếc mắt thấy một tấm thiếp được cất cẩn thận bên mép áo hắn, dùng tâm nhãn đọc được một dòng chữ: "Dạo này Trần gia xảy ra vài chuyện, mời hai vị tới xem qua", lại thấy người trước mặt sợ tới sắp ngất xỉu, liền cười nói: "Không sao, không sao". Hắn không hiểu nàng đang nói gì nhưng cũng nhanh chóng phối hợp: "Giữa đường gặp phải yêu quái, không đáng lo ngại". Nhân lúc hắn không nhìn thấy, nàng liền làm mặt quỷ, ngẫm nghĩ: "Bộ dạng huynh bây giờ còn đáng lo ngại hơn đó, nói gì tới yêu quái". Trần lão gia mặt mũi trắng bệch, lý nhí nói được vài chữ rồi tự mình mở cửa xe. Vốn dĩ niềm nở như vậy là vì đứa con trai nhỏ nhất của lão bị yêu ma quấy rầy, vô cùng đáng sợ. Hai người bất quá cũng đành theo lão ta về Trần gia.

Lúc ngồi trên xe ngựa, nàng giấu mặt sau vai hắn, nói nhỏ: "Ta vẫn nghĩ có kẻ tính kế với chúng ta, không thể có chuyện trùng hợp vậy được" Hắn cúi đầu, vô tình khẽ chạm vào tóc nàng, thì thầm không cho Trần lão gia nghe được: "Tiểu yêu hoa, xem thử có ấn ký gì ở cổ tay ngươi không", "Có ba chữ viết bàng chu sa: Tẩy Tủy Kiếp". Hắn im lặng một lúc lâu, thuận tay rũ bỏ dải băng mắt, lại nhàn nhạt giọng mà nói rằng: "Không sao, có bổn tọa đích thân hướng dẫn, ngươi sẽ toàn mạng vượt qua". Giờ lại tới lượt Quỳnh Yêu im lặng, nàng biết kiếp nạn gì đang chờ đợi mình phía trước.

Tẩy Tủy Kiếp: 3 thử thách cho yêu ma Ma giới muốn dịch cốt thành Tiên, gồm: Diệt tà ma, Trừ hủ tục, Báo đáp ân nhân.

Nghe thì đơn giản nhưng hoàn toàn không có thư tịch nào nói về trận pháp này, cũng chẳng ai biết nó được chôn ở đâu, vì những kẻ tìm được nó đều đã điên điên dại dại mà thất thểu quay về. Tẩy Tủy kiếp vốn có thời hạn nhất định, nếu không vượt qua được thì phần lớn là tẩu hỏa nhập ma, mất sạch tu vi. Lúc hai người ngã xuống Ma vực, chắc là đã kích hoạt nó. Hắn không mang tà cốt trong người, tất nhiên pháp trận lập tức nhận nàng làm nguyên chủ. Lúc nhỏ lén đọc cấm thuật của phụ thân không xin phép, giờ bị nghiệp quật Quỳnh Yêu nàng cũng chẳng dám ho he nửa lời.