Chương 6: Nhân gian

Hai người không mấy hòa thuận đi cùng nhau nửa ngày, mới nhận ra có gì đó là lạ. Một luồng khí tức kì quái lan tỏa trong không gian, hoàn toàn không phải Ma khí của Ma giới. Khí tức không quen thuộc khiến Quỳnh Yêu đầu muốn choáng váng, đành chán nản kéo tay áo người phía trước: "Ma tôn, huynh không cảm thấy khó chịu sao?". Hắn dừng lại một chút, nhàn nhạt đáp lại với vẻ ngạc nhiên cực kỳ giả trân: "Hình như là nhân giới". Nàng nhắm mặt lại, hít một hơi thật sâu, lờ mờ nhận ra trần hang động nàng thấy lúc nãy chính là rừng già rậm rạp, vì vậy Yểm hoa mới nở nhiều như thế. Ở Ma giới, Ma tôn ra lệnh trục xuất hết Yểm Hoa yêu, hóa ra là có nguyên do. Hắn cảm thấy nàng dừng lại, quay đầu về phía sau, giơ cây đèn trên tay về phía Quỳnh Yêu, mở miệng châm chọc: "Bổn tọa nhớ là chân ngươi không bị thương mà nhỉ, nhân giới có thú dữ, ta cũng không cứu được ngươi". Nàng thấy tâm trạng hắn tốt lên, quyết định không so đo với hắn lần này. Thỉnh thoảng lại gặp hắn "khẩu nghiệp" như vậy, nàng sớm cũng quen. Khoảng trời trên đầu cũng dần mở rộng ra, ánh sáng le lói phía trước càng lúc càng rõ ràng. Quỳnh Yêu lấy tay che mắt khỏi ánh sáng chói lóa từ phiên chợ bên đường, nói nhỏ với hắn: "Huynh đi chậm lại một chút, đằng trước có người". Chẳng bao lâu sau, cả nàng lẫn Ma tôn đều đã bị cuốn giữa vào dòng người đông đúc.

Tiểu tiên hoa mở to hai mắt thích thú nhìn ngắm hai bên đường. Nhân gian thật náo nhiệt a! Nàng từ nhỏ đã bị phụ mẫu cẩn thận trông chừng, cả ngày chúi mũi vào đọc sách, chưa bao giờ tận hưởng được trọn ven niềm vui của tiểu hài tử. Bây giờ ở nhân giới, chẳng còn quy cách nào quản nàng, có thể thả lỏng một chút. Quỳnh Yêu hai mắt như sáng lên, nhìn sạp hàng bên đường ánh nến sáng trưng, tiếng cười đùa, nhộn nhịp vang vọng bên tai đến suýt quên mất mình đang đi cùng đại ma đầu của ma giới. Hắn khẽ kéo tay áo nàng, thấp giọng nói:"Nhân giới nguy hiểm, đừng nhìn ngó lung tung". Lúc này nàng mới giật mình liếc nhìn xung quanh, quả nhiên có rất nhiều đôi mắt đang xăm soi hai người. Thiếu nữ hai mắt long lanh, hoạt bát linh động như hoa mới nở lại đi cạnh hắc y thiếu niên tuấn lãng, vốn không phải cảnh tượng có thể nhìn thấy hằng ngày. Nàng đưa mắt nhìn y phục lấm lem của một tiểu hài tử đang chạy nhảy bên đường, lại chột dạ liếc nhìn xuống quần áo của mình một lần. Kì quái, Nàng không mặc thanh y lan tuyết mà mẫu thân may cho, mà là một bộ y phục xanh nhạt, tựa như kiểu cách của cô nương chốn nhân gian. Hắn cũng không mặc hắc bào như trước mà mặc hắc y giống tu sĩ tiên môn. Hắn hai mắt bị thương, vốn là không nhận ra. Lúc trước trong rừng quá tối, nàng cũng không nhìn rõ.

Trong lòng còn đang hoang mang, một cảnh tượng đẹp đẽ xuất hiện, chiếm trọn tâm trí nàng. Pháo hoa bắn mừng đêm Thất Tịch rộn rã vang trên bầu trời, khắp nơi là tiếng cười tiếng nói. Ma tôn không nhìn thấy cảnh trước mặt, nhưng thính lực lại rất tốt, chẳng mấy chốc, cả người hắn cứng đờ lại, sắc mặt chuyển thành màu trắng bệch khó coi. Hai người tách nhau ra từ lúc nào không hay, quay đầu đã không thấy tiểu hoa yêu kia đâu nữa. Nhìn bóng hắc y xa dần, sợ hắn gặp chuyện, Quỳnh Yêu vội vã vượt qua dòng người đang kéo đến Miếu Nguyệt Lão cầu nguyện, lao về phía hắn. Khi nàng về tới nơi, hai bàn tay Ma tôn đã nhuốm toàn máu. Hắn biết vết thương trên mắt chảy máu, lại chẳng buồn lau đi. Ký ức dồn dập ùa về cùng tiếng pháo hoa vang trời từng chút một bóp nghẹt trái tim hắn. Hắn cùng nàng ta đường hoàng tới nhân giới, cùng đứng bên nhau cầu ước nguyện tam sinh, nàng ở trước Vọng Tiên Đình, dịu dàng gọi hắn: "Thượng Huyền"

"Thượng Huyền" Quỳnh Yêu trong lúc hỗn loạn, vô tình buộc miệng gọi tên thật của hắn. Nhanh như cắt, Ma tôn quay đầu về phía có tiếng gọi, tung một chưởng đánh về phía nàng.