Chương 5: Tương trợ

Sau lưng Quỳnh Hoa nữ tử, Bạch Phất tướng quân bước ra, nắm lấy tay nàng ta, Hắn có chân thân là Bạch hổ, chính là kiểu người dùng võ bình thiên hạ. Thượng Huyền vẫn còn là thiếu niên, dáng vóc lẫn thể lực đều không bì được với y, bị Bạch tướng quân giơ chận đạp ra sau, một tia máu dài chảy ra từ khóe môi hắn. Quỳnh Yêu muốn chạy ra đỡ Ma tôn, liền cảm thấy bản thân vì sợ hãi mà tay chân đã cứng đờ, không thể nhúc nhích. Nàng chỉ đành cắn răng, nấp một góc hé mắt nhìn ra. Gương mặt Bạch Phất ngày càng mất kiên nhẫn, thanh gươm của y chĩa lên cổ hắn, cười lớn "Ma tôn, ngươi phẩy tay cũng có thể phá bỏ phong ấn đó, hà tất gì phải chịu khổ như vậy?" Hắn nhổ ngụm máu ra khỏi miệng, gượng mình đứng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt hổ phách của người từng là trung thần cùng vào sinh ra tử trước mặt, dù sao trong mình mang ma thần ấn, cả người hắn toát ra sát khí cực độ áp chế kẻ khác. "Kẻ vì bảo tọa mà phản bội bằng hữu, giết chóc dân thường như ngươi, xứng sao?"Thanh kiếm trong tay Bạch Phất không lung lay nửa tấc, đâm thẳng về phía trước, Quỳnh Hoa nữ tử lùi lại nửa bước, ánh mắt mông lung nhìn vào vô định.

Lúc này, chỉ có một thân ảnh chuyển động, Quỳnh Yêu nhào tới phía trước, thân ảnh của nàng và nữ tử kia nhập làm một ngay trước mắt Ma tôn. Nàng lao lên trước lưỡi kiếm, đưa tay lên. Bạch Phất hoảng loạn, rút tay lại nhanh như cắt. Lưỡi kiếm sắc bén lướt ngang cắt qua da thịt hai người. Cảnh vật lại một lần nữa tan biến, nàng quay đầu về phía sau, cố góp chút sức lực nói với thân ảnh mờ nhạt của hắn: "Ta là Quỳnh Yêu, huynh phải sống tiếp, ta đứng về phía huynh " rồi trực tiếp ngất xỉu. Đáy mắt hắn sáng lên như sao sa vỡ vụn rồi biến mất.

Đến khi tỉnh lại, nàng thấy bóng đêm u tối của hang động trên đầu đang dần lan rộng về phía mình, xung quanh là Yểm hoa nở rộ. Lũ hoa này sống dựa vào ký ức kinh hoàng của kẻ khác, tới khi họ hoàn toàn bị bóng đêm của quá khứ nuốt chửng, thân xác sẽ trở thành chất nuôi cây. Quỳnh Yêu rùng mình, sau lưng nàng đụng phải vai một ai đó. Thượng Huyền cũng đã tỉnh, hắn im lặng thắp lên một đốm lửa, có chút khó khăn buộc một dải băng xé từ y phục mặc ngoài lên quanh đôi mắt bị thương. "Ma tôn, để ta", nàng lặng lẽ vòng qua đằng sau, thắt lại thật cẩn thận sau mái tóc đen dài của hắn. Cùng trải qua mộng cảnh khủng khiếp vừa rồi, hắn không bài xích nàng nữa, ngồi yên để nàng giúp mình. Nàng cũng không nhắc lại chuyện vừa rồi, chỉ lặng lẽ cắn môi để không bật khóc. Hắn quay đầu nhìn nàng, nhưng trước mắt cũng chỉ có bóng đêm vĩnh cửu. "Là ngươi, phải không". Nàng gật đầu, rồi nhớ ra hắn không nhìn thấy, đành nói thêm: "Chúng ta trước hết đừng nói chuyện này, tìm cách ra khỏi đây đã". Hai người cùng mang tâm sự, dò dẫm bước ra khỏi đám yểm hoa. "Ma tôn, huynh đi chậm thôi, ta không đuổi kịp đâu". Thượng Huyền quay lại , khóe miệng bất giác nhếch lên, tâm tư nặng trĩu của nàng cuối cùng cũng được dỡ bỏ, chạy về phía hắn.