Chương 4: Phúc bất trùng lai

Quỳnh Yêu choáng váng mở mắt ra. Nàng thế mà vẫn đang đứng trong khu rừng tối đen như mực, trước mặt là bọn tiểu hoa yêu đang nằm la liệt trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, vết thương trên người chúng trào máu, thấm đẫm cả vạt áo nàng. "Không, không", nàng thì thào như người mất hồn, lảo đảo ôm vết thương của chính mình đi lay từng đứa một: "A Liên, Phượng Nhi, tiểu Mộc tử, dậy đi, là tỷ tỷ không tốt, là tỷ tỷ tới muộn..." Hơi thở của chúng càng lúc càng yếu, còn mắt Quỳnh Yêu nhòe đi, giấu mặt trong hai bàn tay mà khóc tức tưởi. "Tỷ tỷ", một đứa khẽ gọi nàng. Nàng run rẩy mở mắt ra, nhìn rõ tiểu hài tử nằm trước mặt mình. Là tiểu Mộc tử, nó bị thương nặng nhất, vẫn cứng cỏi mỉm cười chìa tay về phía nàng: "Không phải lỗi của tỷ, là chúng ta tự muốn ra ngoài chơi". Đây là lỗi của ta, là ta không trông chừng các đệ cẩn thận, giá như... Quỳnh Yêu bất giác cũng đưa tay ra phía trước. "Đệ cố gắng lên, sắp có người đến rồi". Lòng đau như cắt, nàng biết rõ trong địa đạo vắng vẻ khuya khắt này, làm gì có ai để tâm đi tìm các nàng. Trước khi tay nàng nắm lấy tay tiểu Mộc tử, thân ảnh đệ ấy liền tan biến, khung cảnh quanh nàng cũng vỡ vụn ra thành từng mảng ánh sáng chói mắt. Chỉ là một giấc mộng mà thôi.

Quỳnh Yêu chưa kịp lau khóe mắt, lại lạc vào một giấc mộng khác. Lần này, là mộng của một kẻ xa lạ. Nàng nhìn thấy chợ phiên chốn nhân gian trù phú, đèn hoa đăng thả khắp nơi, cả mặt nước như lung linh sáng. Cõi lòng nàng được an ủi một chút, liền nhìn quanh, rất nhanh đã thấy được một thân ảnh quen thuộc. Hắn vẫn mặc một bộ hắc y, phía trên thêu kim vân tươi sáng, phần nhiều nhìn giống vương tôn quý tử, mang theo vài phần phong lưu. Nàng chạy lại gần một chút, thì ngỡ ngàng nhận ra đi cùng hắn có một nữ nhân. Nàng ta mặc y phục trắng, nét mặt có đôi phần hao hao nàng. Chỉ khác một điều, đó là gương mặt tươi cười ai nhìn một lần cũng nhớ mãi, là Quỳnh Hoa nữ tử. Đây chính là ngày Thất Tịch định mệnh năm đó. Thượng Huyền nhìn nữ nhân đi bên cạnh mình, trên mặt mang theo ý cười dịu dàng. Hắn vẫn là thiếu niên Ma tôn, trong tim vẫn còn lưu lại một chút ấm áp của nhân gian. Quỳnh Hoa nữ tử bỗng dừng bước, hắn có chút ngạc nhiên, cũng dừng cước bộ, đứng đối mặt với nàng trước cửa Ma cung. Phút chốc, nàng ta khẽ uốn cổ tay, tung một chưởng đánh thẳng về phía hắn, rút tà cốt ra ngoài.

Vết thương trên vai không ngừng chảy máu, Thượng Huyền khẽ gục xuống, hai mắt mở lớn trống rỗng vô hồn, tâm tư tàn lạnh quá nửa. Hắn không hiểu. Cố gắng hết sức cứu nàng ta trở về, nay đổi lại là một gương mặt vừa khóc vừa cười cùng điên cuồng, không giống bộ dáng hiền lành mà nàng ta luôn bày ra trước mặt. Thiếu niên cả đời lương bạc lạnh lẽo, lại vô thức rơi một giọt huyết lệ.