Quỳnh Yêu ngước mắt nhìn lên, không tránh được mà run sợ. Ma tôn hận nữ nhân đó tới ngàn năm, mà khi gặp lại vẫn là bình tĩnh đến kì quái. Nàng nhìn vào đôi mắt phẳng lặng lạnh lẽo của hắn, hít một hơi thật sâu "Tôn thượng, ta không phải Quỳnh Hoa nữ tử". Lập tức, đôi mắt trước mặt nàng lóe lên sắc đỏ, thù hận cùng sợ hãi phút chốc trào dâng. Thượng Huyền hung hăng cúi xuống, xiết lấy cần cổ mảnh mai của nàng, chậm rãi nói từng chữ: "Ngươi nghĩ ta không nhận ra sao, khí tức của ngươi bị phát giác dễ dàng như vậy là có ý gì? Nếu không sao bọn tiểu yêu đó lại giúp ngươi chạy trốn?"
Quỳnh Yêu theo bản năng níu lấy tay hắn, lại vô thức liếc mắt sang phải, thấy được vết thương sâu hoắm lộ ra khỏi lớp y phục đen. Vết thương trong lòng hắn vẫn chưa bao giờ lành lại. "Tôn thượng, vì bọn chúng biết ta, là Quỳnh Hoa nữ tử chuyển kiếp" nàng khó nhọc nói, thấy được đáy mắt thiếu niên khẽ sao động. Hắn lập tức buông tay, khóe mắt đỏ như nhỏ máu, miệng lẩm bẩm không rõ tiếng"Không, người không được chết, không được chết dễ dàng như vậy..." Vết thương của ma tôn bắt đầu rỉ máu, trong lòng nàng bỗng có chút áy náy. Thượng Huyền tựa người vào vách tường đá, từng thớ gân mạch của hắn như bị rút mất nhưng trên mặt vẫn không lộ ra một biểu cảm nào. Quỳnh Yêu khẽ tiến lại gần hắn một chút, cảm thấy đau lòng cho ma đầu này. Hắn nhìn như tiểu hài tử bị bỏ rơi, cố chấp điên cuồng muốn tìm ra người vứt bỏ mình, hoàn toàn không giống vẻ khát máu muốn giết người làm vui thú.
Chắc do bị liệu vì chăm sóc lũ tiểu yêu hoa quá đà, Quỳnh Yêu đưa tay chạm lên gương mặt hắn, đem theo hảo ý gạt giọt huyết lệ sắp rơi xuống. Nàng tự trách mình quá mất cảnh giác rồi, ma tôn chỉ cần xoay cổ tay, cũng sẽ giết được nàng trong nháy mắt. Nhưng phụ thân đã dạy phải biết chăm sóc kẻ yếu, thương xót chúng sinh,.. Ma tôn khẽ khàng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ phía trước. Quỳnh Hoa nữ tử sẽ không bao giờ mang ánh mắt ngây thơ cùng cương trực... mù quáng này, ánh mắt nàng năm đó chỉ toàn ngọt ngào giả tạo, vậy mà hắn lại không nhận ra. Tiểu hoa yêu thấy hắn nhìn mình, vội rụt tay lại, né sang một bên. Đúng lúc này, trần của địa lao sụp xuống, những nhũ đá nhọn lao xuống như một mũi tên, cắm xuyên qua da thịt. Một tiếng keng vang lên, xích sắt trên tay Quỳnh Yêu được phá bỏ, Thượng Huyền lấy chút sức lực còn lại nói với nàng"Mau chạy đi, trước khi bổn tọa đổi ý", mặt đất dưới chân hai người rung lắc dữ dội, rồi sụp đổ, lộ ra một hang động sâu bên dưới. Quỳnh Yêu nhanh chóng bán được vào một sợi dây leo bên mép vực, ngước mắt lên tìm hắn.
Nàng lo tới phát khóc thì nghe được giọng hắn lạnh lùng cất lên"Tiểu hoa yêu, còn sống chứ?". Phần trần địa lao trên đầu hắn sụp xuống, thiếu niên vẫn không hề để ý, gương mặt mang một nét mơ hồ kì lại. Quỳnh Yêu vội nhào người lên, kéo được vạt áo bào của hắn. Cả hai cùng lao xuống vực thẳm mất dạng.