Quỳnh Hoa nữ tử vốn dĩ không phải tên thật của nữ nhân đó. Năm nàng xuất hiện trước mặt Ma tôn, cả người mặc bạch y thêu chỉ vàng, tôn lên khuôn mặt tươi tắn như hoa quỳnh mới nở, mái tóc đen óng vấn lên bằng trâm ngọc, đeo trang sức lưu ly, nhiều hơn một chút là quá sức chói chang, ít hơn một chút lại thành quá đơn giản. Đây chính là "Bạch nguyệt quang" trong truyền thuyết, vốn không ai sánh bằng. Hắn cố sức cứu nàng bị trọng thương trở về, mặc kệ thân phận thần tộc mà đem hết đan dược giúp nàng trị thương, tới tu vi của chính mình cũng không màng. Cuối cùng, Quỳnh Hoa nữ tử lại đem lòng yêu Bạch tướng quân, Thất Tịch năm ấy nuốt nước mắt lấy đi tà cốt của ân nhân giúp y đạt được tham vọng làm ma vương. Nghe nói, nàng sau đó bị Bạch Phất phản bội, đau đớn tuyệt vọng mà tự vẫn.
Quỳnh Yêu vốn tưởng đó cũng chỉ là một truyền thuyết do nương nàng kể lại. Đêm đó Ma cung đổ mưa lớn, sấm chớp rạch ngang bầu trời, dọa yêu ma được một phen hú vía. Đại điện đóng cửa, Ma cung cứ vậy chìm vào u tối. Nhưng bảo tọa ma tôn danh giá như vậy, có kẻ nào có thể ngồi yên?
Chỉ nửa ngày sau, Bằng trưởng lão, Hùng trưởng lão và đại binh đã tập hợp trước cửa đại điện, nhất quyết muốn sống mái với ma tôn. Với họ mà nói, để một kẻ không có tà cốt, còn không bằng một phàm nhân ngồi trên vị trí tôn thượng chẳng khác gì một nỗi nhục nhã. Yêu ma mất đi tà cốt, chẳng khác nào chết dần chết mòn, tu vi không còn, thể trạng lại ngày càng yếu ớt, không đoản mệnh thì cũng khó sống được lâu dài. Tuy nhiên, lời thề với lão Ma tôn vẫn còn, họ chính là không dám manh động, chỉ đành thị uy nửa ngày, lại lục tục ai về nhà nấy. Một thời gian sau, tiểu Quỳnh Yêu được cha mẹ nàng dạy phải sống có luân thường đạo lý, quy củ lễ nghi cũng như tôn kính quân chủ, không được thấy hắn sa cơ lỡ vận mà coi thường khinh bạc. Lớn hơn một chút, nàng được cha mẹ bế đến đại điện cùng quần thần yêu ma, chờ đợi ma tôn thiết triều.
Chờ đã hơn ngàn năm, cánh cổng huyền thiết ấy vẫn đóng kín, giam giữ tâm tư vỡ nát của chủ nhân nó bên trong, chưa một lần hé mở. Cha nương nàng cũng đã già yếu, Quỳnh Yêu mặc áo choàng chùm kín đầu, tiếp tục chờ đợi. Thiếu nữ ấy tin rồi vết thương của hắn cũng sẽ lành, sẽ lại mở cửa đại điện, như lần đó thờ ơ lạnh nhạt cho gia đình nàng ở lại Ma giới, sẽ tỏ ra không quan tâm nhưng vẫn ngày ngày cải trang giải quyết rắc rối của yêu ma.
Những kẻ cùng chờ đợi với nàng ngày một ít đi. Một số cho rằng hắn đã chết, một số lại nói hắn phế vật không thể tin cậy. Chỉ có các nàng năm đó núp bên sườn dốc của Ma vực, chứng kiến hắn bí mật dẫn binh đi đánh thần tộc, lại thấy hắn một thân đẫm máu khải hoàn trở về, nét mặt lạnh lùng không cảm xúc nhưng khóe mắt lại đỏ hoe. Thiếu niên dù trọng thương, sốt cao tới váng đầu vẫn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, vạt hắc y bàng bạc nhiễm đỏ đẹp như bỉ ngạn lúc hoàng hôn, sau lưng hắn là cờ hiệu nhuộm máu bay phấp phới.
Dù hắn còn tà cốt hay không, vẫn sẽ mang bộ dáng đẹp nhất, Quỳnh Yêu tin là vậy.