Chương 1: Gặp lại

"Tôn thượng, đã tìm được nàng ta rồi", Tổng quản Ma cung Lưu Điền thấp giọng bẩm báo, không nhịn được mà thở dài. Không khí ở Ma điện vẫn vô cùng u ám, giống như đắm mình trong đêm đen lạnh lẽo vĩnh cửu. Nếu ngày Thất Tịch năm đó, nữ nhân kia không... Sống lưng Lưu lão bỗng chốc truyền đến cảm giác rùng mình: một đôi mắt đỏ rực như lửa chiếu thẳng vào y, ánh nhìn sắc lạnh tới nghẹt thở. Khóe miệng kẻ đó nhếch lên, để lộ một cái răng nanh trắng muốt, như tiểu hài tử đang vui mừng, lại nguy hiểm tựa thú dữ sắp xông ra hại người. Cả thân hình Ma tôn chìm trong bóng tối của Ma cung, hắn ngồi trên bảo tọa uống rượu, càng giống dáng vẻ của thiếu niên bất cần chốn nhân gian.

"Tìm được rồi?", thiếu niên ấy cất giọng hỏi. Sát khí bắt đầu lộ rõ trên gương mặt Mộ Dung Thượng Huyền, vài phần tuấn mỹ liền phút chốc biến mất. Lưu lão ngước mắt nhìn lên, trong lòng mang theo lo sợ cùng hoảng hốt. Y đi theo Ma tôn từ khi hắn còn là tiểu ma đầu dương quang xán lạn chạy nhảy khắp Ma cung, nhìn thiếu niên ma thần vì phụ mẫu bị giết mà quyết tâm báo thù Thần tộc, cuối cùng chứng kiến hắn vì một nữ nhân mà mất đi tất cả, suốt ngày giam mình trong đại điện. "Tôn thượng, Quỳnh Hoa nữ tử,.." Trong cung càng lúc càng lạnh lẽo, Ma tôn đặt vò rượu trên tay xuống, buồn chán ngắt lời y "Ta tới gặp nàng, ông lui xuống trước đi". "Tuân mệnh".

*Địa lao Ma vực

Quỳnh Yêu mở mắt ra, nàng đang nằm trên nền đá lạnh lẽo của địa lao, một tay bị xích vào vách đá trên tường. Tiểu tiên hoa dựa mình ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, không khỏi kêu một tiếng "Ui da". Lời của những kẻ đó nàng vẫn còn nhớ rất rõ "Quỳnh Hoa nữ tử! Mau bắt lấy nàng ta!"(????)

Quỳnh Hoa nữ tử, là cái tên mà bọn tiểu hoa yêu cứ nhất nhất gọi nàng khi cùng chơi đùa ngày bé. "Ta nói rồi, tên ta là Quỳnh Yêu", bị ụp nồi lên đầu, nàng kiên nhẫn giảng giải cho từng đứa một, hết cách cũng chỉ có thể chạy về khóc lóc mách phụ mẫu. Cha nàng bói xong một quẻ, liền thay đổi sắc mặt, than rằng "Nghiệt duyên khó tránh". Ngây thơ như nàng ngày đó cũng hiểu được, mình là nàng ta đầu thai chuyển kiếp mà thành. Lớn hơn một chút lại biết được rằng, Quỳnh Hoa nữ tử là người mà Ma tôn thần thông quảng đại, ngàn năm có một của ma tộc căm ghét.

Hoa quỳnh sắc tím lung linh nở khắp Ma giới khiến tứ hải bát hoang đều muốn chiêm ngưỡng một lần, vì vậy hoa yêu như các nàng mới được phép ở lại. Quỳnh Yêu cùng các tiểu tiên khác đều vô cùng sùng bái Ma tôn (như mấy bồ mê idol á). Biết được tin này nàng chắc chắn là dở khóc dở cười, năm đó, hoa quỳnh suýt nữa chuyển hết qua sắc xanh, khiến phụ mẫu nàng được một phen khốn đốn, chỉ đành giấu kín khí tức của nàng, loan tin là nữ nhi bị bệnh, không tiện ra ngoài. Nếu như không phải nàng vì cứu mấy tiểu hoa yêu mà lén vào địa đạo, thân phận bị lộ ra thì chuyện cũng đâu đến nỗi.

Bỗng Quỳnh Yêu giật mình quay đầu lại, một tiếng "két" rung chuyển cả ma vực, cánh cổng cũ kĩ của địa lao được mở ra. Nam nhân mặc một thân hắc y bước vào, mỉm cười với nàng đem theo vài phần băng lãnh "Quỳnh Hoa nữ tử, cuối cùng nàng cũng về rồi"