Nhận ra người trước mặt là ai, Ngũ Lang đưa quạt lông cáo cầm tay quạt nhẹ một vòng, thân ảnh trưởng làng lão gia lập tức tan biến. "Trưởng làng gia thực ra đã mất từ lâu rồi, phải không?", "Phải, ông ấy không chờ được tới ngày,...nỗi oan của nữ nhi được giải. Nữ nhi hồng, cũng là ta thay ông ấy canh giữ" Quỳnh Yêu không nói gì nữa, nàng một mình đối mặt với y, nét mặt mang theo vài phần lạnh lẽo. "Nếu đoán không nhầm, nữ nhi đó chính là Ly Nương Tử?" Vị công tử kia gật đầu, cuối cùng cũng không vòng vo nữa, nét mặt nhìn nghiêng không hiểu vì sao rất giống nữ tử, "Hôm nay bổn công tử tới đây, là muốn làm rõ một chuyện." Thiên Lạc Phường có ba người mất tích, hay nói cách khác là những vị cô nương đó đã được giấu đi, nhằm đảm bảo an toàn khỏi một thế lực nào đó. "Làm sao ngươi biết chuyện đó, ngoài trưởng làng gia...", nàng mỉm cười, xoay đầu về phía ba vị cô nương đang đứng cùng một tiểu tử, y phục đỏ thẫm đem theo hơi ấm xua đi cái lạnh của địa lao, đằng sau lưng còn có mấy vị thanh nhân nữa, đều có tên trong danh sách những vị cô nương mất tích. Tiểu Ôn lặng lẽ níu lấy tay áo tỷ tỷ, nước mắt chảy ròng ròng vẫn nhất định không chớp mắt, như sợ chỉ cần ngoảnh đi ngoảnh lại, tỷ ấy sẽ theo khói sương biến mất.
Tấm chắn lần đầu tiên được hạ xuống, một tiếng nói cất lên làm cả đám đứng hình, "Mai Nương Tử, muội dọa chúng ta hết hồn mà." Quỳnh Yêu nheo mắt, Tiểu Ôn há hốc mồm, người này...vậy mà lại là một nữ tử? Quả thực cũng không mấy bất ngờ, có điều tại sao lại như vậy, thì nàng không hiểu. Mai Nương Tử vốn đã chết ở Thiên Lạc Phường, các đại nương đại thẩm cũng đã lo hậu sự cho nàng ta chu toàn. Lúc này Mai Nương Tử bất ngờ bật khóc, chất giọng trong trẻo cao vút trở lại đúng với một nữ nhân trẻ tuổi, "Ta xin lỗi, các tỷ! Ta đánh không lại kẻ đó!" Bên cạnh cuộc hội ngộ đẫm nước mắt đó, một tiểu tử vô tâm vô tính khẽ kéo tay áo nàng, gương mặt vô hồn ngơ ngác, "Tỷ vui lòng cập nhật lại cho ta, cái quần què gì đang xảy ra thế..." Quỳnh Yêu bật cười, nàng cau mi tâm lại một chút, không trả lời mà hỏi lại, "Tiểu Ôn, ngoài chúng ta ra, lão Bá có cho ai xem sổ sách không?", "Có một lão phụ nhân, thỉnh thoảng đến nhà ôn lại chuyện cũ..mà tỷ, rốt cuộc là sao?", "Mai nương tử nhà chúng ta trước đây có biết một chút võ nghệ, được giao phó vụ bảo vệ tỷ muội ở đây, khỏi...", Hồng Nương Tử vừa lên tiếng, đã bị cậu em báo cắt lời, "Khỏi ai?" Tiểu hoa yêu hít vào một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt tiểu tử kia "Khỏi Mai Nương Tử..."
Bên này, "Cạch" một tiếng không hề nương tay, nắp quan tài bật mở, Ma Tôn dù sao cũng là kẻ vô cảm nhất trong cả đám, nên hắn được giao đi làm cái việc này. Dưới nền đất ẩm, hắn nhíu mày nhìn một cỗ áo quan sơ sài, bên trong một thi thể áo đỏ, nét mặt vặn vẹo kỳ lạ, giống như đang nhanh chóng thay đổi nhân dạng. "Tiểu hoa yêu, xong chuyện chưa?", "Xong rồi, chúng ta đang tới" Ánh mắt thoáng trở nên tối sầm, hắn đưa tay lấy ra một cái mặt nạ da người, trả lại gương mặt của Ly Nương Tử. Quỳnh Yêu vừa phi ảnh tới gần, đã thấy hắn tay cầm rìu, tay kia cầm một cái mặt nạ trắng toát nhuốm máu đen. Thật là...healing.
"Cái này! Ta...", sau một hồi bị tỷ tỷ thúc ép, cậu ta cũng đã xung phong đi cùng hai người, nhưng vừa nhìn thấy cảnh trước mắt thì đã ngất xỉu rồi. "Ta có nghe về thứ này...là một cấm thuật", "Nói đi, còn cái cấm thuật nào mà ngươi chưa thử qua chứ?" Nàng bất lực tới dở khóc dở cười, vừa giúp hắn đậy lại nắm áo quan lại chỗ cũ. Thứ này tên là, Nhan Bất Lão...đúng theo tên gọi của nó, chính là giúp cho nhan sắc mãi mãi được giữ gìn, bằng cách cướp đi khuôn mặt của những thanh nhân quan, làm thành một cái mặt nạ... Và dấu hiệu duy nhất cho cấm thuật, là dấu chân rớm máu, tạo ra bởi oán khí lâu ngày. "Ta nhớ ra rồi!", lần này là Tiểu Ôn ra tay giúp team, với hai mắt nhắm tịt lại vì kinh hãi. "Vị lão phụ nhân đó...có mặt ở Kim Nhược Đài", "Không sai!"
Một giọng nói u ám vang lên, hoàn toàn ngược lại với chuyển động nhanh như cắt "Chưởng quầy? Không ngờ lại là bà?", "Chân Diện, lộ!" nếu không kịp né vào phút cuối, có khi móng tay sắc bén của bà ta đã chạm được vào mặt nàng rồi. Ba người chia ra ba hướng khác nhau, nhìn gương mặt bà ta không ngừng vặn vẹo, cuối cùng là tuyệt vọng mà trở về nguyên dạng, với những vết bỏng chằng chịt. "Chắc là do vụ cháy kỹ viện năm đó gây ra", nàng lẩm bẩm, ánh sáng phía đằng đồng đang từ từ ló rạng, gương mặt bị hủy hoại của vị phụ nhân kia từng đạo từng đạo lộ ra. "Chương Trưởng Quầy, là lão Bá nhà ta tin nhầm người rồi! Trưởng làng lão gia, ba năm trời cũng bắt mạch bốc thuốc cho nhầm người rồi!", Tiểu Ôn không hiểu tìm từ đâu được dũng khí, hét lên, "Tỷ tỷ ta nữa! Nếu đã biết trước thì năm đó bà quay lại cứu các tỷ ấy làm gì hả?", "Tiểu tử, đừng nói nữa" Quỳnh Yêu đưa mắt nhìn về phía trái, nơi Ma Tôn cũng đang âm thầm quan sát nữ quỷ, lặng lẽ kìm chặt con mồi, "Quang Nhật Dương Ảnh", một tiếng nổ vang lên, không ngờ bà ta vẫn tránh được, dù đã bị tiểu tử kia làm sao nhãng.
"Tại sao ta lại vì mấy cái mạng ranh đó đánh đổi à? Thử quay về hỏi tỷ tỷ ngươi xem, không có gương mặt đó thử xem nàng ta sống sót được mấy ngày? Tiểu tử, ngươi vô ơn như vậy đó sao?", "Chương trưởng quầy", thiếu nữ trên cây nhanh chóng đáp xuống đất, chắn trước mặt đứa trẻ kia, gương mặt xinh đẹp lộ ra dưới ánh sáng mờ mờ. "Ta cho bà khuôn mặt của mình, bà phải để hai người này đi, được chứ?", "Được" Bà ta mỉm cười đầy quỷ dị, đưa tay hướng về phía nàng, mọng tay sắc bén khum khum lại, giống như diều hâu vồ mồi. "Quang Nhật Dương Ảnh", Ma Tôn lần này đã nhắm trúng, nữ quỷ rú lên, cả người bị tơ lưới vây chặt trong khi thiếu nữ kia ôm đứa trẻ bay lên. "Kẻ nào?", lại môt chiêu nữa giáng xuống, đôi mắt không tròng của bà ta đảo vòng xung quanh, lại không tìm được bất cứ kẻ nào xung quanh, giống như tất cả bọn chúng đều đã tàng hình biến mất. Ánh sáng ban mai tràn qua khu rừng, thiêu đốt chấp niệm còn sót lại, Chương trưởng quầy gào lên, "Ta không cam tâm, tất cả các người, trả lại đây!", thanh âm mỗi lúc một nhỏ, đợi khi cả khu rừng bừng sáng, ma tức cũng đã theo gió sớm tan biến mỗi nơi một mảnh...
Từ trên cành cây, ba người lặng lẽ thu lại tấm áo cũ của Nguyệt Quân, hiện hình trở lại. Tiếng khóc than của nữ quỷ kia cứ vậy văng vảng sâu trong tâm trí, Tiểu Ôn cúi đầu xuống, rồi bất ngờ nhận ra, bên cạnh mình là một cỗ quan tài. "Á Á Á Á Á", "Yên nào, trời ơi.", "Gia môn bất hạnh..."
Ánh sáng tràn tới, Lạc Hồ trấn thôn dân kéo nhau ra ngoài, thân nhân vui mừng ôm chầm lấy nữ nhi, bằng hữu đã lâu không gặp cùng nhau hàn huyên trò truyện. Trong sân phường thêu, mấy vị cô nương đang xúm lại, đem một bộ hồng y ra phơi nắng. Mai Nương Tử gạt nước mắt, "Ly tỷ tỷ có nói, sau khi tỷ ấy đi rồi...Vị tỷ muội nào thành thân đầu tiên thì sẽ đem bộ y phục này tặng cho người đó làm giá y...", "Khóc cái gì hả, ta nghĩ là, bộ y phục này vẫn để lại cho tỷ ấy thôi...", "Biết đâu...", Tú Nương Tử chống cằm, "Huynh ấy mà biết muội giả trang huynh ấy đi cứu chúng ta chắc chắn là sốc tới đội mồ sống dậy...", "Tỷ đừng có nói gở, kẻo hai người họ nghe được đó nha đấy nha. Ly tỷ tỷ, huynh ấy đã hứa rồi, chắc chắn sẽ gặp được tỷ mà...", Hồng nương tử mỉm cười, "Chim én bay về đó. Tiểu Ôn, đừng xua chúng đi, nha". Tiểu tử kia hai mắt long lanh, quên cả hung hăng cáu kỉnh, gật đầu một cái. Xa khỏi ồn ào náo nhiệt, hai thân ảnh một đen một xanh ngọc bích sóng bước bên nhau, lẳng lặng rời đi không nói một lời.