Bên kia đường hầm có hai người đang chờ sẵn, ánh sáng xanh lập lòe không ngớt, quỷ dị chập chờn bay qua. "Tỷ tỷ đại nhân, sao tỷ đã xuống đây rồi???" Bạch Chước hai tai hổ run run cụp xuống, nghiêng đầu thì thầm...ngay sau lưng Thanh Y đế cơ. Quỳnh Yêu đang mải suy nghĩ, chút nữa đã va phải cậu ta, "Ngươi nói gì vậy...", "Lục linh lúc nãy, không phải chúng ta phát đâu..." Nàng ngẩng đầu lên, trước mắt là một mảng xanh lấp lánh, liền giật mình. "Xin lỗi, là lúc nãy ta vô ý nhìn nhầm." Tự trách cũng không kịp, đằng nào cũng đã có mặt rồi, có chuyện gì thì cùng nhau giải quyết. Người sau lưng nàng vươn tay bắt lấy một đốm sáng, gương mặt hắn cũng bị lục sắc nhuộm kín một nửa. Không khí trong mật đạo nhỏ phút chốc nặng như trì, căng thẳng đến độ chim không dám hót vượn không dám kêu...
"Đom đóm?" Nghe hắn phán xong một câu, khí sắc trên mặt cũng hồi hồn quay lại. Tiểu hoa yêu vén tay áo lên, cẩn trọng chọt nó một cái, nét mày lần này không nhăn lại, "Gần đây...chắc hẳn sẽ có mỏ ngọc? Đom đóm ăn phải bụi ngọc, quang ảnh cũng tất trở thành màu xanh.", "Cách đây ba dặm có một mỏ ngọc bích..." Tiểu đế cơ bất ngờ lên tiếng, làm cả đám phút chốc giật thót cả mình mẩy...
....
Đường đi hai dặm chắc chắn không xa, nhưng đối với một 'người' đi hai bước nói một câu như con hổ kia, quả thực là một chặng đường dài đến bất thường. Tuy xung quanh kỹ viện trấn vốn dĩ đã rất ồn ào, tiếng cười nói của cậu ta còn bằng mười Trương Lãng cộng lại...
"Phụ thân ta kể, mỏ ngọc đó bỏ hoang lâu lắm rồi, có quỷ đó!"
Quỳnh Yêu làm ra vẻ mặt không quan tâm, nàng mỉm cười nhìn một tiểu cô nương vừa va vào người mình, ra ý bản thân không sao. "Xin lỗi tỷ tỷ!", tiểu muội kia mang mạng che mặt mỏng tang...trực tiếp lướt qua một bên, ngại ngùng dúi cái đèn lồng thêu hoa sơn trà vào tay hắc y nam tử soái khí ngời ngời , lại vội vàng đỏ mắt chạy đi, hình như gò má còn có chút đỏ bừng.
;-;
Nét mặt Bạch Chước thoát cái sáng lên:
"Trước cửa có chữ khắc, 'Nhập động, bắt buộc phải thắp đèn! Mỗi lần nhập động, chỉ được đi 1 người!' May thật đó..."
"Đại hổ yêu, có từng nghe câu, 'Kẻ cầm đèn tính là một người, người xung quanh liền tính là ma'?" Nàng hơi buồn cười, nét trêu trọc thoáng cái tràn khỏi khóe mắt.
"Vậy...vậy bên ngoài sẽ bố trí Kỳ môn độn giáp đó, không trừng chúng ta sẽ rất lâu nữa mới..."
"Sắp đến nơi rồi." Thanh Y phía trước báo một tiếng, cung tên đeo ngay ngắn trên lưng, nét mặt cũng dễ chịu hơn trước, thậm chí còn giấu kín được vài phần 'hả hê'.
Phía trước đã ẩn hiện một cửa động cũ kỹ, vẫn ngọc xanh lấp lánh chằng chịt bên trong.
Âm thanh lập tức im bặt, nàng chán chường liếc nhìn vẻ mặt quê độ lần thứ hai trong ngày của con hổ tóc hung, thẳng tay cốc một cái, "Ăn.Nói.Hồ.Đồ"
"Ế, tỷ tỷ bớt giận, ta đi cùng tiểu tỷ tỷ kia sợ hãi muốn chớt, không có ai nói chuyện...", "Ta biết."
Quỳnh Yêu thở dài, tay áo lụa mỏng vô thức khẽ chạm vào bàn tay lạnh giá của người kia, phát hiện ra tay hắn vẫn luôn nắm rất chặt. Nhưng chưa buồn được bao lâu, một tia vô tri đã len lòi vào bầu khí quyển.
"Tôn thượng, tỷ sao lại gọi huynh ấy như thế??"
Chết, hai người tròn mắt nhìn nhau, mất mặt quay đi hướng khác, (tại quen mồm á, còn hỏi j nữa không).
"Hắn...là thượng cấp của ta, âm mưu cung chủ Ma cung cao cao tại thượng, gọi trước cho có vía, ngươi có tin không?"
Khóe miệng Ma Tôn câu lên thành một nụ cười, quả thực là đắc ý muốn chết.
"Ế, tỷ không nói thì thôi!"
Cổ tay bỗng nhiên bị kéo nhẹ một cái, cái đèn lồng trong tay Ma Tôn khẳng khái đưa sang, đám đom đóm bám trên vai áo hắn nãy giờ đều bị thu vào trong đèn.
"Đây là?"
"Kẻ cầm đèn tính là một người, người xung quanh liền tính là ma."
Hai mắt cẩm ngọc của nàng suýt chút nữa đã 'cảm động' phát khóc. Ta biết là huynh tin ta...nhưng cái này ta bịa mà....
"Sắp tới giờ Tý, nhập động!" Bụi xanh mờ mịt từ đó bay ra, con hổ bên cạnh hai tai khẽ run lên, nàng chớp mắt một hồi, thở dài đưa đèn qua cho cậu ta: "Đại hổ, ngươi sợ tối, cứ cầm đi." Bạch Chước không hiểu vì sao lại ngẩn người, vội vàng cười cười, "Ế, tỷ tỷ, võ công của ta không xoàng đâu đó...Tỷ không cần lo cho ta" Nói thì dứt khoát, nhưng lát sau đã thấy đèn lồng truyền tới tay Thanh Y đế cơ, muội ấy quay đầu nói với người sau lưng, "Đi thôi"
Nghe con hổ kia nói, nơi này trước kia quả thật từng có thợ khai ngọc của nhân giới ra vào, tuy nhiên sau đó phát hiện dị biến, liền vội vã tránh đi, chúng yêu ma cũng nghi kị không dám tới.
"Tốt nhất chúng ta đừng chia nhau ra...nhỡ đâu..." Quỳnh Yêu nhìn theo ánh đèn trên tay Thanh y đế cơ, vừa chớp mắt một cái bốn phía đã không còn tiếng trả lời. Dù nội tâm quả thật hơi hoảng, nhưng bản lĩnh mặt lạnh bất biến học của Ma Tôn không phải vô dụng.
Trên tường để lại những kí hiệu hỗn loạn, phảng phất thần khí vô cùng rõ ràng. Trương Lãng chắc chắn không cách nơi này quá xa.
"Tiểu hoa yêu?", vách tường bên kia vang lên tiếng gõ lách cách, là tông giọng của Ma Tôn, mi mày nàng phút chốc thả lỏng. "Ngươi, không sao chứ?", "Không sao, bức vẽ sơn nữ huynh mang theo, giữ cho chắc nhé.", "Được."
Sống lưng truyền đến một đoạn lạnh buốt, gương mặt Quỳnh Yêu cắt không còn một hột màu,