Chương 47: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Bên kia quang ảnh, hóa ra lại là một khung cảnh hoàn toàn khác. Đèn mây hoa khói, rượu ngọt bánh ngon, cùng lụa đỏ chăng dây khắp chốn, có thể nói rằng, đây chính là kỹ viện trấn lúc phát đạt nhất. Hoa giấy tung đầy trời, phủ lên mái tóc một nữ tử đang khó nhọc rạo bước. Gương mặt nàng ẩn khuất phía sau tấm hắc lăng che mắt, nổi bật những nốt hồng mai đỏ tấy trên làn da trắng nhợt nhạt như màu tuyết. Kẻ qua người lại thở dài, nữ tử kia chắc hẳn chẳng còn sống được bao lâu nữa, đúng là hồng nhan bạc mệnh, xưa nay không hiếm...Quỳnh Yêu im lặng bước đi, cũng không hiểu tại sao nguyên chủ lại cho nàng mượn tạm thân xác. Có lẽ, vì cô ấy có tâm nguyện nào đó chưa hoàn thành được chăng?

Đôi mắt bịt kín của nữ nhân tội nghiệp đó thỉnh thoảng lại thử đảo qua đảo lại, vẫn là không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Không sao, thính lực tốt thì vẫn có thể cứu vãn được, "Tưng, tưng, tửng", nếu không có thứ âm thanh này...Nàng nhíu mày, tài đàn 'khá' như vậy, rất giống với Phượng Nhi năm hai tuổi, hoàn toàn không nghe ra được âm sắc gì cả. Quả nhiên, bên trong nhà, lão phụ nhân đang bất lực quở mắng một tiểu tử, trong khi tiểu tử thì gào thét đáp lại lão phu nhân, thanh âm có chút quen quen. "Tỷ tỷ ta đâu? Cho ta ra khỏi đây!", "Tứ cố vô thân như ngươi thì làm gì có tỷ tỷ, ngồi xuống, chẳng có phép tắc gì cả! Người đâu..." Tiếng y phục đính ngọc quan đinh đang vang lên, cho thấy tiểu tử kia đang bỏ chạy, không cẩn thận đụng trúng vào nàng. Hai tiếng kêu đau cùng thốt ra, cùng một câu hỏi chẳng đầu chẳng đuôi vang lên giữa không gian tĩnh lặng, "Tỷ'/Đệ cũng xuyên tới đây hả?"

"Tiểu Ôn", "Tỷ tỷ? Sao trông tỷ lại thảm thế này?", Tiểu Ôn nghi hoặc hua hua bàn tay trước mặt nàng, trên đầu là hai cái búi tóc nho nhỏ buộc thành một chùm, theo nhịp nhảy nhót mà đung đưa qua lại, nhìn cực kỳ...khiếp đảm. "Từ lúc ta tới đây thì đã thành như vậy rồi. Vị phụ nhân này có vẻ đã lâu lắm không có người thăm hỏi tới...còn đệ, tiếng chuỗi ngọc là sao vậy?", "Tỷ đừng hỏi nữa...", cậu ta thở dài, "Mấy vị ma ma vẫn tưởng ta là nữ tử! Không chấp nhận được...", "Chúng ta đi tiếp thôi, không khéo...", "Không khéo?", "Vị ma ma quản thúc của đệ đuổi theo bắt cả đám lại bây giờ."

Hai tỷ đệ dắt díu nhau ra được tới một hậu viện vắng vẻ, chỉ có một tiểu cô nương đang một mình ngồi giữa đám cỏ dại, y phục sơ sài lấm lem đất cát (theo lời kể không mấy thiện chí của Tiểu Ôn). "Tỷ? Tỷ đang khóc sao?", "Không phải...", nàng ngạc nhiên đưa tay miết miết sống mũi cay cay, tâm trạng phút chốc bị kéo xuống, trở nên cực kỳ nặng nề, "Không phải ta, là nguyên chủ. Có vẻ đây là con gái cô ấy" Tiểu Ôn ngẩng đầu lên, săm xoi quan sát gương mặt nàng, "Nhưng mà, cô ấy bị bệnh nặng lắm, không thể đến gần tiểu nữ kia đâu", "Ta biết", nàng thở dài. Xem ra sao khi vị phụ nhân đó qua đời, đứa trẻ tội nghiệp kia sẽ chẳng còn ai bên cạnh nữa. Tiểu hài tử sinh ra ở kĩ viện, đã định trước là không có phụ thân.

"Chưa chắc đâu, tỷ nhìn kìa. À không...ta", Tiểu Ôn lúng túng chỉ tay về phía trước, nơi một nam nhân đang từ từ tiến lại phía đứa trẻ, tuyết lạnh băng đọng trên vai áo. "A Ly?" Đứa trẻ thấy người lạ tới gần thì lập tức giương lên ánh mắt cảnh giác, nghi hoặc lùi về phía chân tường. Hai tỷ đệ bất giác cùng hít vào một hơi, "A Ly, là Ly Nương Tử, lúc còn nhỏ?". Nam nhân kia thấy vậy không tiến lại gần nữa, y cúi người xuống, bằng tầm mắt với nữ nhi cũng đưa tay ngắt một bông hoa dại, có ý muốn chơi cùng. "Thúc đừng làm như thế!", đứa trẻ ngây thơ bật khóc, nhất quyết muốn chìa tay nhận ra lại bông hoa đã lìa cành, tạm thời rời khỏi chiến tuyến. "A Ly à, đừng khóc. Ta không phải thúc thúc, ta là phụ thân...", "Phụ thân?" Y gật đầu, nhanh chóng đưa mắt nhìn quanh, như muốn tìm thêm một ai đó, vừa đáp lại, "Ta là phụ thân của con, A Ly..."

"Các người, thì ra là ở đây!", âm thanh chói tai vang vọng, một lão ma ma lao vút qua đống tuyết với tốc độ bàn thờ, quét sạch hai người qua một bên, tiến tới ôm tiểu nữ tên A Ly kia vào lòng. "Ngươi! Còn dám tới đây nữa hả! Ngươi hại con bé còn chưa đủ thê thảm hay sao? Hả?" Tiếng ngọc kêu lanh canh, có vẻ Tiểu Ôn đã né được cú hất tay sấm sét kia, nhưng Quỳnh Yêu thì không. Một vòng tay bỗng chốc giang ra, đỡ lấy nàng. "Nguyệt Nhi?" Nam tử kia lên tiếng, hắn chính là kẻ đã vươn tay ôm lấy nữ nhân xấu số đó, thật chặt, đôi mắt mang màu đỏ đọc có vẻ đang ngoảnh lại nhìn lão ma ma kia, "Tại sao? Nguyệt Nhi..." Từng âm thanh chát chua vang lên, lão ma ma đang chắn trước mặt A Ly, giờ lại dồn sức ném hết tất cả những gì có trong tầm tay về phía hắn, tông giọng phút chốc trở nên nghẹn ngào "Là vì ngươi! Con bé không còn muốn sống nữa, thuốc thang của thiên hạ đệ nhất đại phu cũng không cứu nổi!" A Ly chớp mắt nhìn cảnh tượng đau thương chìm trong màu trắng của tuyết, đưa một tay bám lấy vạt áo lão ma ma, tay kia giơ ra một cành cây dại, hương về phía phụ mẫu của mình, thanh âm non nớt vang lên, "Nương, có thuốc rồi, con sẽ làm thuốc cứu người, con sẽ...."

Quỳnh Yêu có chút sững sờ, gò má xây xát thoáng chốc ươn ướt, cảm giác này, là...mãn nguyện chăng? Nam tử đang ôm lấy nàng bỗng chốc lại đổi sắc mặt, hắn thì thầm, "Đi thôi, đừng làm phiền ba người bọn họ đoàn tụ." Không còn kịp nữa đâu, nhưng như vậy cũng là đủ rồi...Nàng nhẹ nhàng gật đầu, hai mắt trống rỗng nhắm lại, vừa lúc nữ nhân tên Nguyệt Nhi đó nhắm mắt xuôi tay.

Thời không theo gió tuyết chuyển thành một vòng xoáy, cảnh tượng có chút thay đổi, đã sang hạ rồi. A Ly ngày đó đã trở thành một vị cô nương, hai người giật mình nhìn theo gương mặt nàng, với những vết hồng mai thấp thoáng sau lớp phấn trang. Ly Nương Tử múa xong một điệu cuối cùng, vươn tay áo cúi chào khách quan, hai mắt nhắm nghiền. Tiên tử trong gió ấm ngoảnh đầu lại, mỉm cười với vị công tử vừa bước xuống từ lưng ngựa, rồi từ từ buông tay, giống như cánh hoa lìa cành, nhẹ nhàng lại thảnh thản. Khung cảnh ngày đó theo tiếng bước chân vội vã nhập làm một, khi vị công tử kia lao tới ôm lấy nàng. Ngũ Lang công tử tuyệt vọng đưa mắt nhìn những kẻ đang huyên náo vây xung quanh, một gương mặt lọt vào tầm mắt hắn, tràn đầy sợ hãi cùng dằn vặt. Mai Nương Tử...