Chương 46: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Nhẹ nhàng, từng tiếng bước chân văng vẳng dội lên bức tường lát đá. Cả căn phòng chìm trong ánh sáng âm u, còn hành lang trước mặt thì sâu hun hút, giống như kéo dài vô tận vậy. "Chúng ta đã đi rất xa rồi, tại sao vẫn chưa tìm được kẻ đó", một ngọn đuốc đem theo ánh lửa ấm áp khua khua về phía trước, cho thấy người cầm nó không hề kiên nhẫn chút nào. Sau lưng không truyền tới tiếng trả lời, Tiểu Ôn run rẩy quay người lại đằng sau, quả nhiên, ngoài một dấu chân máu đang tiến ngày càng gần lại, thì hoàn toàn không có ai. Hai người kia đâu rồi? Chuyện quái quỷ gì thế này? chẳng phải có dấu chân thì phải có người sao? "Chưa chắc đâu", một giọng nói vang lên, ngọn đèn một thiếu nữ mang theo dẫn nàng trở lại gian chính, "Thứ này không phải dấu chân, mà là một loại kim chỉ đường", "Kim chỉ đường?", "Phải, giống như la bàn ấy" Quỳnh Yêu vừa nói vừa lựa chỗ đặt ngọn đèn xuống, đưa tay vạch thêm vài đường nét gì đó trên mặt đất. Ánh sáng soi tỏ mặt người, lúc này Tiểu Ôn mới nhận ra trên tay nàng toàn là máu.

"Tỷ, chuyện gì?", "Đừng lo, phá được Kỳ Môn Độn Giáp, đổ máu là chuyện thường", thiếu nữ cau mày, sắc mặt lạnh lẽo không huyết sắc, pháp trận xung quanh sáng bừng. "Đệ đứng tránh xa ra một thước", "Hắn đâu rồi?", "Đang trấn giữ tây pháp trận và bắc pháp trận" Đợi tới khi sương mù xung quanh đã hoàn toàn tan biến, nàng lại nhặt ngọn đèn lên, nhanh chóng tới chỗ nam pháp trận, vẽ thêm một vòng tròn nữa, vừa ngoảnh lại phía sau, nơi Tiểu Ôn đang định vắt chân lên cổ chạy theo mình, "Đi thẳng năm thước nữa, chờ chúng ta ở tâm chính diện", "Được"

Một khắc sau, khi bốn hướng đuốc sáng đều đã được thắp lên, trần điện thấp thoáng hiện ra sau lớp bụi dày, hai người kia cũng đã từ hai hướng quay về, trên người dính đầy chu sa cùng máu đỏ. "Không sao chứ?", "Không sao." Tiểu Ôn thắp nốt ngọn đèn ở chính điện, mở to mắt nhìn huynh tỷ giơ tay đón lấy một vòng chỉ mảnh năm màu quấn quýt xung quanh, ấn điền trên trán phát sáng lấp lánh từ từ hút lấy sợi tơ đó vào trong, huyết sắc trên mặt cũng đã khôi phục trở lại. "Tạm thời chúng ta an toàn ở đây" "Đó là gì vậy? Trong đó có gì vậy?" Hài tử dễ bị mấy thứ long lanh thu hút thật đó, nàng mỉm cười gõ đầu cậu ta một cái, "Hỉ nộ ái ố, hay còn gọi là tơ tình. Ở trong Kỳ Môn Độn Giáp cần giữ cho tâm trí thanh tịnh, nếu không sẽ rất dễ phạm phải sai sót", "Vậy ta thì sao, không lẽ...?", "Đệ không cần, vô tâm như đệ, cũng gọi là hiếm có đó", "Tỷ!"

Ma Tôn đảo mắt một lần, hắn đặt một tay lên vai nàng, ra ý nhắc nhở, "Nói nhiều như thế làm gì, tiểu hài tử, có biết gì đâu", "Huynh, hai người!" Trần động lặng lẽ rung chuyển, đất đá lăn lông lốc tạo nên âm thanh chói tai, "Tiểu Ôn à, ở trấn này đệ có nghĩ ra được ai, thân thủ cao cường như vậy không?" Sau một hồi suy đi tính lại tới mặt mũi tái mét, tiểu tử kia gãi đầu gãi tai, "Có trưởng làng gia, ngài ấy từng lên núi học đạo, nhưng mà lâu lắm rồi, hồi đó tỷ tỷ ta còn chưa sinh ra...", "Xem ra, vẫn nên đến chỗ trưởng làng hỏi chuyện rồi, trùng hợp quá", "Hai người, biết được gì sao? Rốt cuộc là..."

Quỳnh Yêu tự dưng lại hơi sững người, giống như không biết có nên nói hay không, làm tiểu tử kia bất quá mà gắt lên, "Ý gì vậy, hai người cho ta đi cùng thì phải nói cho ta biết với chứ!" Nàng liếc mắt trước sau một lần cuối, trong bàn tay xòe ra là một cái bình nhỏ, bên trên có thắt lụa đỏ buộc kín lại, "Nữ Nhi Hồng?", "Phải, cùng với loại rượu vị hoa hoa công tử lúc trước đã uống, đều là một loại, Nữ Nhi Hồng", nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng phải nhà nào có nữ nhi thì phụ mẫu cũng sẽ ủ Nữ nhi hồng sao, chưa thể chắc chắn được...

Đúng lúc đó, một giọng nói lạnh băng vang lên,"Công tử?","Huynh khỏi cần động tay, hắn đã bị mấy vị cô nương cùng tiểu nhị bất mãn chăm sóc chu đáo rồi". "Vậy thì liên qua gì tới trưởng làng gia, Trưởng lão rõ ràng là sống một mình mà?", "Không phải vậy, chúng ta chỉ muốn hỏi ông ấy vài chuyện thôi, giống như là, tên hoa hoa công tử này có chết oan không chẳng hạn?"

Tiểu Ôn có vẻ chưa chấp nhận được chính mình chút nữa đã hại chết một mạng người, nhìn theo thân ảnh hắn lặng lẽ dẫn đường đi trước thì đưa tay kéo kéo thiếu nữ bên cạnh một cái, "Tỷ tỷ, có phải ta vừa làm hắn nổi giận rồi không?" Đáp lại là một tiếng thở dài, "Không có, hắn lúc nào cũng như vậy...", giống y hệt mẫu thân rắp tâm bảo vệ nữ nhi khỏi tra nam vậy đó. "Chưa chắc đâu, ta thấy hắn thích tỷ đó", "Cái..." Nàng ngoảnh đầu đi chỗ khác, gò má vô thức nhuốm một màu đỏ, tuy vậy tông giọng vẫn có thể nghe ra vẻ nghi hoặc, "Đệ thì biết cái gì chứ? Nói ta nghe xem, vị Ngũ Lang công tử đó là kẻ như thế nào?", "Không nhìn rõ, hắn lúc nào cũng ra vẻ nho nhã...lại hay đem theo một bình rượu bên người, có cầm quạt lông cáo, trên đó đề một bài thơ...", "Phong Hoa Tuyết Nguyệt?", "Đã nói là không nhìn rõ mà, nhưng hắn cứ vậy nói đi nói lại một câu, cái gì mà 'trăng thanh gió mát..'", "Thôi rồi, Tiểu Ôn...", nàng lặng lẽ chớp mắt, nhưng có lẽ cũng không mấy bất ngờ, "Ta đã gặp hắn rồi" Tiểu Ôn cũng trợn tròn cả mắt, "Ta đã bảo mà, tỷ xóa cái hoa điền đó đi, hắn đến bắt tỷ bây giờ..", "Đó là ấn hoa yêu, không xóa được". Hắn nhàn nhạt lên tiếng, khẽ ngoảnh đầu lại, "Đừng làm phiền nàng ấy nữa", và nhận được ánh mắt kinh hoàng của cả hai người kia.

Trước mặt cả đám là một bức tường, không đúng, là một quang ảnh thì đúng hơn, nơi ba vị cô nương mặc y phục đỏ đang lặng lẽ dệt may y phục. Nơi này, nơi này tại sao lại thành địa lao thế này? "Nếu Ngũ Lang công tử có ý định bắt thêm người, hắn chắc chắn đang đợi ai đó ở đây" Tiểu Ôn tiến lên thêm một bước, ánh mắt đột ngột lại trở nên kinh hoàng, "Tỷ Tỷ!" Tiếng hét xé ruột xé gan khiến đầu óc hai người có chút quay cuồng, đứa trẻ kia chạy thoát ra khỏi kẽ tay của nàng, một mất một còn lao thẳng vào bên trong quang ảnh, biến mất khỏi tầm mắt. "Không xong rồi", hai người nhìn theo thân ảnh nhỏ bé kia tan biến, bước chân cũng tự dưng chững lại, "Bổn tọa, tới đó xem thử một chút", "Được, ta đi cùng huynh" Ma Tôn nghiêng đầu nhìn nàng, trước khi ánh sáng vàng nhạt bao phủ lên huyền y đen tuyền, ánh mắt lặng lẽ nhen nhóm một tia ấm áp.