Ánh sáng chiều tà đem hồng mai nhuộm trong sắc đỏ, tuyết trắng mây thanh, vốn dĩ là yên bình hết mực. Bỗng nhiên..."Á á á", "Đệ bị cái gì vậy...", "Im miệng" Tiểu Ôn vội vàng đưa hai tay lên bịt chặt miệng, đôi mắt mở to nhìn chằm vào mấy dấu chân máu, quanh co dẫn vào một tòa lầu cao chín trượng, đề chữ 'Kim Nhược Đài'. "Ta về đây, hai người tự đi tiếp đi...", "Đứng lại!", "Đệ náo loạn cái gì, lộ bây giờ!" Hai đánh một không chột cũng què, cuối cùng cậu ta cũng bình tâm lại một chút, ánh mắt liếc liếc về tòa lầu kia với vẻ kinh hoàng. "Rốt cuộc là có chuyện gì?", Quỳnh Yêu nheo nheo mắt, nàng đưa tay gạt cành lá khô cứng qua một bên, cũng không quá mong chờ câu trả lời của tiểu tử kia, vì cậu ta có vẻ đã sợ tới mức quên cách nói chuyện. "Tỷ tỷ ta dặn nhất định không được đến gần đó, trong đó có..." Bên cạnh vang lên một âm thanh cạnh khóe, "Có gì?", "Có..chẳng phải trưởng lão đưa sổ sách cho mấy người rồi sao, mất công hỏi ta làm gì?"
Trang giấy cũ kỹ được cẩn trọng mở ra, mực cũng đã sắp phai, nét mực ánh sáng lấp lánh lên trước con mắt tò mò của cả ba người. "Nghĩa là gì?" Tiểu Ôn nghiêng đầu, cậu ta sợ là sợ thế thôi, chứ thật là không hiểu gì cả. Ma Tôn đóng gáy sách đến 'ập' một cái, sau lưng liền vang lên một tiếng hít thở không thông. Hắn cau mày, người này tiếc sách hơn cả bản thân mình, nghĩ thế nào cũng thấy thật cổ quái. "Tóm lại, kỹ viện trấn sau khi bị cháy liền chuyển tới đây, mở một sòng bạc", "Chỉ có Ngũ Thanh Nhân đệ nhắc tới, quyết định tách lẻ mở ra một phường thêu, gọi là Thiên Lạc Phường, hiểu chưa?", "Hiểu, tỷ, tỷ cũng đừng vào đó, mất công..." Quỳnh Yêu mỉm cười, mi mắt khẽ chớp chớp ra vẻ trêu chọc, "Mất công cứu ta ra hả, khỏi lo, chúng ta đi cùng hắn mà" ;-; Ma Tôn quay đầu nhìn đi hướng khác, nhưng nhanh thế nào cũng không ngăn được mấy ánh mắt xăm xoi, quả thật, hắn đang tự mãn tới vành mắt cũng ánh lên sắc đỏ. "Vào trong xem thử?", "Được, nếu đệ không đi, ở đây chờ vậy", "Cái gì, tỷ tưởng ta sợ hả..."
"Khách...quý?", chưởng quầy thấy bộ dạng ba người thì có vẻ hơi hơi ái ngại, nếu không nhầm, bà ta chính là một trong ba tú bà của kỹ viện trấn. "Chưởng quầy yên tâm a, chúng ta không đến tay không", "Vậy thì tốt, à, đi lối này..." Vị phụ nhân này quả là tâm tư đơn giản, chỉ cần là kẻ có tiền, mọi hạng khách đều có thể đến đây cược một ván đổi đời. Tiểu Ôn mở to mắt nhìn lầu son gác tía vây chúng quanh, vừa hay bị một cô nương mặt hoa da phần nhéo tai một cái, "Tiểu công tử a, ở đây làm gì thế?", "Không có, ta có đi cùng tỷ tỷ...ủa, tỷ?" Thực ra do lúc nãy mải nhìn ngang ngó dọc nên cậu ta lạc mất hai người kia từ lâu rồi. "Tỷ tỷ của đệ bỏ đệ đi với tình lang rồi, đáng thương quá" Dù đang sợ tới trợn cả mắt tiểu tử kia cũng cật lực nuốt nước mắt gật đầu, lại thấy ánh mắt vị cô nương kia sáng lên, "Gương mặt không tồi a, nào, chúng ta nhờ đệ giúp một chút"
Quỳnh Yêu bên này cũng không khá khẩm gì hơn, nàng vừa né bước người qua lại vừa căng mắt nhìn theo dấu chân trên mặt đất, cuối cùng lại thành chính mình tách đoàn. Cũng may, y phục hôm nay không quá lộng lẫy, trang sức trên tóc cũng không có nhiều, chỉ cần cẩn thận là sẽ không ai để ý tới đâu. "A, tiểu tiên nữ", một kẻ giơ tay ra, chắn ngang tầm mắt nàng, ra vẻ trêu chọc. "Làm gì ở đây vậy?", một vị công tử ăn mặc chải chuốt đang nghiêm đầu mỉm cười, đào hoa nhãn đung đưa qua lại ra vẻ phong nhã. Phong lưu chứ phong nhã gì ở đây, nàng chán nản không nói nổi, mi mắt chớp chớp giống hoa lê rũ cánh dưới mưa, cứ tưởng là qua ải rồi chứ? "Lời của công tử, tiểu nữ không dám nhận đâu, còn nhiều vị tỷ tỷ xinh đẹp hơn kìa...Ta..." Mùi gạo nếp khẽ thoảng qua trong không khí, tên kia tuy đã thu tay về, nhưng có vẻ nhất định không để vị cô nương hắn rắp tâm nhắm tới chạy đi mất, "Trăng thanh gió mát, uống cùng bản công tử một chén rượu đã, được không?"
"Tiểu hoa yêu, ngươi...", Ma Tôn ngoảnh đầu lại, hắn đang đứng một mình giữa đại sảnh đông đúc, hai người kia đã mất tăm khỏi tầm mắt từ lúc nào rồi. Hắn nghiêng đầu đọc một dòng chữ sơn son thiếp vàng, lại mấy ván bạc đổi đời, mấy thứ này hắn vốn dĩ không còn lạ lẫm. Phụ tôn ngày đó cũng từng đưa hắn tới sòng bạc cá cược mấy lần, tới khi gặp ma ma tổng quản của mẫu hậu hiên ngang bước vào thì bỏ của chạy lấy người. "Công tử, thử một ván không?", một tiểu nhị chạy qua, dúi vào tay hắn một cái lệnh bài bằng bạc. Chơi thì chơi, dù sao dấu chân cũng đi theo hướng này.
Nửa canh giờ sau
"Tiểu Ôn!", "Tỷ tỷ!" hai thanh niên lạc lõng gặp lại nhau thì mừng không để đâu cho hết, tới khi nhận ra bản thân không ưa người kia mấy phần. "Tỷ uống rượu hả, tại sao mặt mũi lại đỏ như vậy", Quỳnh Yêu mỉm cười, vài chén thôi, không đáng ngại. Không biết tên phong lưu công tử kia ra sao rồi nhỉ, hắn tự chuốc tự uống mê dược