Vốn dĩ trường hợp tệ nhất chính là gặp được thích khách, hoặc cùng lắm cũng là quỷ hồn hù dọa, nhưng không, lần này có lẽ còn khủng khiếp hơn nhiều. "Đệ...đang làm cái gì ở đây?" Nàng nghi hoặc nhân sinh nhìn 'búp măng non' đang nghiêm trang đứng trước mặt mình cùng mấy thứ lặt vặt cậu ta mang theo trong tay nải đeo ngay ngắn trên lưng, trông giống như...đang bỏ nhà đi bụi một cách kỳ lạ. Ma Tôn đứng sau lưng nàng trông còn khó ở hơn cả Tiểu Ôn, vươn tay thu lại chùm chìa khóa bị hắt hủi khi nãy, mặt lạnh trả về đúng tay người đánh mất. "Cảm ơn huynh..Tiểu Ôn, đệ đang làm ta sợ đấy, rốt cuộc sao, lão Bá đâu rồi?" Đứa trẻ kia cau có mặt mày, đôi mắt chớp chớp, chắc phải đấu tranh tâm lý rất lâu mới cúi đầu nói, "Ta...đi theo hai người, đưa tỷ tỷ ta về. Lão Bá đã cho ta đi rồi đó, tỷ không đuổi ta về được đâu" Tiểu Ôn à...đệ phải xin phép chúng ta, không phải xin phép trưởng lão gia..."Thế nào, tỷ có đưa ta theo không?", "Cũng được, nếu hắn đồng ý" Thành trì cuối cùng sụp đổ một cái rầm, khi Ma Tôn quay người có ý muốn rời đi, "Mất thời gian như thế làm gì, quyết đoán lên, không bổn tọa đi về", "Bổn tọa?", "Hắn là...thượng cấp của ta, nếu đệ muốn đi thì nhanh lên, ông kẹ bắt cóc bây giờ" Thôn dân trấn này không mấy hảo cảm với quan lại hình bộ nha môn, nếu đứa trẻ này mà làm lu bù lên, chắc chắn là khó sống...
"Được, nhưng mà, bây giờ tỷ đi theo ta", "Đi đâu" Tiểu Ôn bặm môi lại, cậu ta vừa nhận ra vẻ mặt sát khí của hung thần kia, tông giọng cũng mấy lần hạ xuống, "Lúc ta từ Thiên Lạc Phường chạy ra đó, bộ hồng y kia, hình như đã bị đổi rồi", "Đổi?", "Phải a, nhưng mà ta làm sao biết được mấy cái thêu thùa may vá này, mới đi nhờ tỷ đó. Nên là, tỷ nhìn qua một cái thôi cũng được..." Vậy là lộ trình di chuyển lại thay đổi, tới nhà trưởng làng gia, đành đợi thêm một lát nữa vậy. Trước khi đi, Ma Tôn còn cẩn thận cốc vào đầu tiểu tử kia một cái, "Nói năng cẩn thận, không thì...", những chưa kịp nới hết câu, cậu ta đã chạy bay biến rồi.
Thiên Lạc Phường đã vãn vài phần đông đúc, cánh cửa lỏng lẻo hé mở, để lộ ba thân ảnh lặng lẽ tiến vào bên trong. "Tỷ tỷ ta có viết, bộ hồng y đó thêu hoa tú cầu cùng lưu ly, rực rỡ vô cùng. Tuy vậy Ly Nương Tử lại không cho ai đụng vào, mấy vị tỷ muội trong phường thêu cũng vậy. Thỉnh thoảng chỉ thấy bộ y phục đó được đem ra hong nắng vài giờ mà thôi. Có lẽ nào, nguyền...", "Nói lung tung cái gì vậy, bộ hồng y đệ nói tới chính là hỷ phục của Ly Nương Tử đó..." Hai 'nam nhân' kia lập tức quay lại nhìn nàng, mặt mày ngơ ngác, ba chấm, tại sao bay tứ tung. Quỳnh Yêu thở dài, nàng đưa tay vẽ một quang ảnh nhàn nhạt trên khoảng không trước mặt, "Tú cầu cùng lưu ly, thường dùng trong y phục tân nương. Hương mộc lan hoa ướp trong vải lụa cũng vậy. Nếu ta đoán không nhầm thì, cô ấy đang chuẩn bị xuất giá..." Nét mặt tiểu tử kia cũng đã dần dần vỡ lẽ ra, tuy vậy cậu ta vẫn cãi cố, "Làm như tỷ từng xuất giá rồi không bằng", "Xét trên tình hình hiện nay thì phải là rồi" Nàng nghiêm mặt, tiểu tử ngốc này, đã dặn tới ba ngàn sáu trăm bảy mươi lần nếu ở ngoài đường, phải ngoan ngãn đóng vai tiểu hài tử trong nhà rồi vẫn quên T_T. "Nhưng ta không gọi hai người là phụ mẫu đâu", "Không cần"^2
Trong lúc tiểu tử kia còn chưa tin được mình bị tàn nhẫn hắt hủi như vậy, cửa phòng Ly Nương Tử đã được cẩn trọng mở ra, để lộ một bộ hồng y còn nguyên vẹn,...Còn nguyên vẹn? Nàng nghi hoặc đi qua đi lại xung quanh mấy lần, kể cả một mảnh vải vụn bị cắt rời cũng không có. "Ngươi có chắc bộ y phục kia đã bị cắt nát không?", "Huynh đừng làm ta hoang mang như vậy, chắc chắn đã bị tráo đi rồi"