Chưa đi được bao xa, một âm thanh từ bức tường phía sau Thiên Lạc Phường vọng tới, dọa người qua đường bay hết hồn vía. Nghe có chút ai oán, nhưng mà, cũng có chút bi thương. Hai người nhìn nhau, có khi nào là người nhà của vị cô nương vừa vong mạng lúc nãy không? Quả nhiên, bên dưới mái hiên là một tiểu cô nương tầm mười một mười hai tuổi, đang vùi mặt vào hai bàn tay lem luốc, nhìn thế nào cũng có chút tội nghiệp. Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, đứa trẻ hốt hoảng ngẩng đầu lên, cũng may người đến là một vị cô nương có gương mặt hiền hòa. Nàng vươn tay vén gọn lại mái tóc rối tung của đứa trẻ nhỏ, nghiêng đầu hỏi, "Tiểu muội à, sao lại khóc ở đây?", "Tỷ tỷ ta...đã đi rồi"
Quỳnh Yêu cúi đầu xuống một chút, không khí tự nhiên lại có chút khó lưu thông, "Thật xin lỗi, chúng ta vốn dĩ tới đây vì vụ án Thiên Lạc Phường, không ngờ, lại đến muộn mất rồi..." Tiểu nữ hài giương mắt nhìn nàng một hồi, thiếu nữ đó ngồi xuống vệ đường bên cạnh đứa trẻ nhỏ, mặc kệ y phục trên người lấm bẩn, ánh mắt mong manh như tan vỡ, hoàn toàn không giống những vị cô nương y áo gấm hoa, son phấn thượng hạng đem theo người mà tỷ muội nàng hay gặp.
"Tỷ tỷ mau đứng lên đi, y phục của tỷ đẹp như vậy, sẽ bẩn hết mất!" Quỳnh Yêu mỉm cười, đứa trẻ này thật là hiểu chuyện, đến độ làm người khác đau lòng. "Y phục của muội chất vải cũng rất tốt, là tỷ tỷ mau cho muội sao?" Muội ấy gật gật đầu, rồi hít vào một hơi thật sâu, khóe môi mấp máy. "Là...đêm hôm qua, tỷ tỷ về nhà rất muộn, sau đó lại lập tức ra ngoài, nói là có người quen cũ cần gặp...là một vị thương nhân, hoặc công tử nào đó, ta chỉ biết hắn tên là Ngũ Lang, từ trấn khác tới đây buôn bán...Trước khi đi tỷ tỷ còn mỉm cười, nói rằng tỷ ấy, sẽ nhớ mang bánh đậu đỏ về mừng sinh thần của ta.." Quỳnh Yêu khẽ khàng ngoảnh mặt đi hướng khác, vô tình bắt gặp đôi mắt đỏ ưu tư của Ma Tôn trên thành tường cao đang lặng lẽ nhìn về phía này, lạ thật nhỉ, quả là hiếm khi thấy hắn ủ dột trầm ngâm như thế...Nàng đứng lên, lòng bàn tay nhẹ nhàng mở ra, ánh mắt lấp lánh ý cười nhàn nhạt, "Tiểu muội, sinh thần vui vẻ nhé" Tiểu cô nương ngỡ ngàng đưa tay đón cái bánh nhân đậu được gói cẩn thận trong khăn tay, giống như không biết phải nói gì nữa. Đợi tới nàng quay người rời đi, tuyết lạnh dưới chân vang lên lạo xạo, muội ấy mới bừng tỉnh, vội vã gạt nước mắt rưng rưng trên khóe mi, "Cám ơn...tỷ tỷ"
"Công tử...thương nhân, từ trấn khác tới?", "Ngươi nói gì?" Quỳnh Yêu ngớ người quay lại đằng sau, đầu vai vô tình đụng nhẹ vào ai đó. Huyền y nam tử đang mặt nặng mày nhẹ đứng sau lưng nàng từ bao giờ, trên vai áo còn đọng hơi tuyết chưa tan. "Là vị công tử trốn trên mái nhà nghe trộm tiểu nữ nhà người ta trò chuyện đó" Cái con người này mệt mỏi thật, rõ ràng đã nói không thích tiểu hài tử nên sẽ một mình đi trước, vậy mà cuối cùng vẫn gắng gượng ở lại chờ đợi, chưa hết, lại còn nghĩ mình ẩn náu rất khá nữa.
Tiểu hoa yêu nghiêng đầu, theo thói quen lén vươn tay phủi phủi mấy bông tuyết đậu trên vai áo người bên cạnh, bình thường nàng vẫn hay làm như vậy, trời lạnh ngày càng lạnh, tuyết trên y phục tan ra cũng chẳng khác gì tạt cả gáo nước lạnh lên người vậy...Ngón tay đột ngột dừng lại giữa không trung, đặt trên vai người kia không chút cảnh giác, mi tâm nàng đột nhiên nhíu cả lại. Tuyết tan? Ký ức phút chốc kéo đến, bộ hồng y đó, chất vải không quá bền, vạt áo đã sớm mục ẩm, dù vậy nhìn thế nào cũng không thấy giống một bộ y phục cất giữ ba năm trong căn phòng kín gió, mà giống như, đã bị kéo lê qua tuyết thì đúng hơn. Không thể nào...
Vành tai Ma Tôn ửng đỏ lên một chút, trước khi hắn nhàn nhạt nhếch mép cười, tông giọng cũng đã có mấy phần hạ xuống "Bổn tọa đang hỏi ngươi đó, vị công tử nào?", "Cái gì?" Nàng đột ngột bị kéo về thực tại thì có chút không kịp thích ứng, vội vàng thu lại cánh tay đang đụng vào vai hắn, mi mắt nhíu lại, "Tiểu nữ đó nói tỷ tỷ muội ấy ra ngoài gặp một vị công tử, hoặc một vị thương nhân gì gì đó tên là Ngũ Lang, sau đó không quay về?", "Vậy thì..."
Trời ấm áp lên một chút, thôn dân cũng bắt đầu ra khỏi nhà, làm chính lộ đông đúc lên đáng kể, cứ đứng giữa đường thế này xem ra không đúng lắm, hai người đành kiếm một trà quán bên đường trú tạm. Hắn đưa tay kéo áo choàng sát lại quanh người, từ đó lấy ra một lá thư, nét mực chưa phai trên nền giấy vàng nhạt, có chút trầm ngâm nói, "Thứ này, cầm nhầm ở nhà trưởng làng, mực cũng đã khô, nhưng có vẻ chưa kịp gửi đi thì phải" Nét chữ rất rõ ràng, cũng chỉ vỏn vẹn năm chữ, "Ngũ lang, đi một mình"
"Cô nương đang nói về Ngũ Lang hả?", một vị trưởng lão ung dung bước vào, chỉ thấy mọi người chào lão một tiếng, 'trưởng làng gia'. Gương mặt lão nhân gia ánh lên vẻ hiền từ, vì vậy Quỳnh Yêu cũng an tâm thuận theo 'quy quân' cúi đầu thi lễ, coi như một công đôi việc chào hỏi chủ nhà luôn. "Làm phiền, làm phiền hai vị nói chuyện rồi, lão thuận đường ra ngoài dạo chơi một chút, không ngờ lại gặp khách quan ở đây", "Trưởng làng gia, lão nói có quen biết vị Ngũ Lang đây?" Ông lão vội vàng xua tay, "Không dám gọi là quen biết, hồi lão còn buôn bán tơ lụa có mấy mối hàng đưa tới nhà Ngũ gia, hỏi ra mới biết vị này là tình lang của Ly Nương Tử, có điều...", trưởng làng gia có vẻ muộn phiền nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, ánh mắt lóe lên tia lửa "Khi vị cô nương đó lâm trọng bệnh, hắn đã...cao chạy xa bay lâu lắm rồi, hại Ly Nương Tử ưu phiền sinh tâm bệnh, càng ngày càng khó khăn cứu chữa..."
Lão đưa tay với lấy lá thư để trên bàn, lờ đi biểu cảm đang hơi hơi quê độ của mấy đứa cầm nhầm đồ, "Không may tơ lụa hắn buôn bán cũng đều là loại tốt, Thiên Lạc Phường đã mấy lần có ý hỏi mua, lão cũng chỉ góp chút sức biên giúp một lá thư. Tên này khi giao hàng lại vô cùng bày vẽ, mấy lần Mai Nương Tử, Tú Nương Tử và Hồng Nương Tử của phường thêu có tới thì đều là gặp hắn một mình" Hai người đưa mắt nhìn nhau, vậy là trước khi mất tích, mấy vị cô nương đó đều là từng gặp qua tên thương nhân tên Ngũ Lang bí ẩn kia. Trà quán im tĩnh đột nhiên lại vang lên một tiếng động đinh tai nhức óc, cánh cửa tông vào vách tường một cái "Rầm", một thân ảnh theo gió tuyết xông vào phòng