Chương 42: Hồng Y Chi Bào

Lạc Hồ Trấn, Thiên Lạc Phường

Gạch vỡ, ngói mẻ, bốn bức tường u ám phủ kín rêu phong, dù nhìn từ góc nào cũng chỉ viết được một từ, 'hoang phế'. Một nơi vắng vẻ như vậy, khi không lại xuất hiện một nữ tử chậm rãi đi dọc hành lang u tối, đèn lồng trên đầu chớp nháy đung đưa, gợi nên bộ dáng quỷ dị. Trong tay nàng ta cầm theo một cây kéo vàng, giống loại tú nương trong trấn vẫn hay dùng để may vá, hai mắt vằn lên ác độc. "Ly nương tử...tại sao cô chết rồi...vẫn không tha cho chúng ta?", nữ nhân đó vươn tay giật cánh cửa dán giấy mỏng manh bật mở, trước mặt là một bộ y phục mang màu đỏ thẫm, khăn choàng, vai áo, hài thêu đi theo, cũng đều là một màu đỏ. "Đi chết đi! Đi chết đi!", nàng ta gào lên, ánh kéo lóe tới, rạch bộ y phục kia thành từng mảnh, từng mảnh đỏ thắm như bỉ ngạn hoa lả tả bay xuống sàn nhà...

"Tới chưa vậy?", "Chưa tới", Quỳnh Yêu đưa tay chắn nắng, nghiêng nghiêng đầu ngước lên trên, "Huynh...không cầm ngược bản đồ đó chứ?" Ma Tôn cau mày xoay xoay tấm bản đồ cũng kỹ đang cầm trong tay, cuối cùng vẫn là quả quyết nói, "Không hề ngược", "Vậy chúng ta tới nơi rồi", "Ngươi nói gì?". Tiểu hoa yêu mệt mỏi chỉ tay lên trên, nơi tấm bảng to đùng in chữ "Lạc Hồ Trấn" đang lơ lửng bay trên đầu hai người. "Hay là chúng ta dừng lại một lát đi, huynh sắp mất tỉnh táo rồi", "Bổn tọa không sao!". Nghe được ngữ âm quả quyết như vậy thiếu nữ kia cũng chỉ nhún vai một chút, nàng đưa mắt nhìn quanh với vẻ hoang mang, "Lạc Hồ Trấn hoang tàn như vậy, còn có kỹ viện?", "Không sai, Lạc Hồ ở xa nhất trong tứ Trấn, người mất tích nhiều đếm không kể xiết, nhưng chắc chắn không hề kém phần náo nhiệt". Từ một cửa tiệm nhỏ bên tường người qua người lại tấp nập, tới đụn tuyết trước cửa cũng bị hun nóng thành một vũng nước nhỏ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, vừa đúng lúc một thiếu niên ba chân bốn cẳng từ bên trong chạy ra, mặt cắt không còn hột máu lớn giọng hô hoán "Y phục giết người! Giết người rồi!", "Sao lại như thế được? Chẳng phải bình thường chỉ mất tích thôi sao? Làm sao lại?", "Ầy, Tiểu Ôn nhà lão Bá là người thật thà, tuyệt nhiên không nói dối!" Hương máu trong không gian dù có bị tuyết lấp đi cũng không thể che dấu hết, "Vị huynh đệ này, rốt cuộc, cậu nhìn thấy gì trong đó?". Đứa trẻ tên Tiểu Ôn kia luống cuống nhìn ra, trước mặt là một vị cô nương cùng yêu ấn trên trán, là hình hoa Quỳnh..."Ta đang hỏi cậu đó, rốt cuộc cậu nhìn thấy gì?", "Máu, là máu!". Quỳnh Yêu nhíu nhíu mày, yêu ấn hơi sáng lên một chút, ra chiều đang cố gắng nhẫn nại, "Tử vong thì chắc chắn là có máu..ý ta là, người đó...chết thảm lắm à". Vốn dĩ bình thường nàng cũng sẽ không hơi đâu đi hỏi mấy câu đó đâu, có điều đại ma đầu bên kia đã lãnh nhiệm vụ đi tìm Kỹ Viện trấn rồi, nên là, việc gì rồi cũng đến tay thôi...

"Không phải, là bị một cây trâm, xuyên ngang cổ đó", Ặc, vậy mà còn nói không thảm a? "Còn bộ y phục..y phục gì gì đó, là ý gì?" Cậu ta cũng không hiểu vì sao vị tỷ tỷ kỳ lạ này lại quan tâm tới mấy chuyện chết chóc, không lẽ nàng ta chính là hung thủ??? Lại còn có Quỳnh ấn kia kìa! "Không biết không biết, à, về nhà đây!". Quỳnh Yêu sững người nhìn cậu ta chạy vụt đi, tiểu hài tử tầm tuổi này, đúng là chẳng thể tin cậy được!

Nàng đành miễn cưỡng đứng đó vài phút nữa, tới khi mấy vị đại nương đại thẩm đem khăn bịt mặt cùng vải trắng, nước sạch với tràng hạt cẩn trọng bước vào bên trong, có vẻ đang chuẩn bị lo hậu sự cho kẻ xấu số. "Đại thẩm, để con phụ người", "Không sao không sao, tiểu cô nương không nên đến những nơi thế này, tổn hại hy khí", dù miệng nói là vậy, vị đại thẩm đó vẫn hé cửa cho cả đám bước vào, "Tội lỗi tội lỗi", "Đại thẩm, chuyện ở đây, rốt cuộc..đã xảy ra bao lâu rồi?" Quỳnh Yêu hé mắt nhìn vào trong, ngấm ngầm cảm nhận được lệ khí nơi này đang ngày càng nặng nề hơn, dù mặt trời trên đầu đã sắp vào chính Ngọ. Đại thẩm đưa mắt liếc nhìn xung quanh một lượt, mới hạ giọng nói, "Nơi này có một bộ y phục, nghe đồn là, những vị cô nương từng đụng vào nó đều không có kết cục tốt đẹp, vị vong mạng lần này, lại quả thật là không bình thường", "Những cô nương khác, đều là mất tích?", nàng khẽ lẩm nhẩm, những gì tiểu tử bên ngoài nói, cũng có vẻ là không sai?

Mấy vị đại thẩm đại nương khác nghe chuyện thì cũng lén lút xúm vào bàn tán này kia, y phục giết người vốn dĩ đâu phải chuyện hiếm? Cẩm bào chi y của Tống phủ, Hỷ phục tử y của Dạ Xoa trấn, Thanh y ngạ quỷ của Hương Lạc thôn, năm đồn mười, rồi mười đồn trăm, rốt cuộc cũng không biết được sự thật là mấy phần. "Ở nơi này ấy à, trước đây vốn có một vị tú nương, tên họ là gì không ai rõ, chỉ biết nàng được người ta gọi là Ly Nương Tử", 'Ly Nương Tử, chẳng phải là biệt hiệu của nữ tử thanh lâu sao?'

Mấy đại thẩm thấy nàng tự dưng lại ngẩn người thì có chút hơi phật ý, chuyện cũng đang kể vào mạch kia mà, "Cô nương!", "Con... xin lỗi, đại thẩm...thẩm cứ kể tiếp đi mà, con..con sẽ lắng nghe thật kỹ!"

Tới khi Quỳnh Yêu lết người ra được khỏi đó cũng vừa hay đụng mặt Ma Tôn. "Huynh...kỹ viện trấn...", "Là ở đây"(?) Lần này nàng cũng phải nghi ngờ sự tỉnh táo của chính mình luôn rồi, không phải các đại thẩm nói một câu cũng Thiên Lạc Phường, hai câu cũng là bỏ hoang không người lui tới hay sao?

"Đã hỏi nhiều rất nhiều người rồi, đều nói là ở đây, có điều kỹ viện đó bị đốt cháy ba năm trước, kẻ gửi thư báo án lại là một kẻ điên, vì thế sự việc này vốn là không có lời giải" Hồ đồ quá, Quỳnh Yêu suýt chút nữa quên mất tờ án tin vẫn đang cất trong tay áo mình, "Tiểu Ôn cũng nói nơi này thường hay có mất tích, xem ra là đúng rồi".

Nắng mới lên chiếu trên mặt tuyết lấp lánh, hai người ểu oải đi dạo một lúc, "Đúng rồi, mấy đại nương vừa nãy có nói với ta về chuyện bộ y phục gì đó của Ly Nương Tử", "Ly nương tử?", "Phải a, nghe nói sau khi rời khỏi kỹ viện, cô ấy quay lại mở một phường thêu, gọi là Thiên Lạc phường, cũng khá phát đạt..."

Tuyết mỏng nhẹ rơi đọng lên vạt áo hai người, Ma tôn khẽ nhíu mày, câu chuyện của Ly Nương Tử này, xem ra có rất nhiều điểm không thỏa đáng. "Cô ấy trước nay chỉ thích may hồng y, nghe nói có thể khiến mẫu đơn trên vải bừng nở, hồng chúc trên lụa cháy sáng, nên bị rất nhiều tú nương khác ghen tỵ". Rốt cuộc là chuyện sau đó ra sao, cũng là có thể đoán trước, Ly Nương Tử vong mạng không rõ nguyên do, bộ hồng y cuối cùng đang may giở vẫn được cất giữ trong phòng, có điều, "Những cô nương liên quan tới bộ hồng y đó đều biến mất?", "Phải, những lần trước là mất tích, nhưng lần này, có người bị giết rồi, là một nữ tử, cô ta đem theo một cây kéo, đã cắt nát bộ y phục đó thành từng mảnh rồi", "Tuyết rơi dày rồi, tới chỗ trưởng làng trước đi, ông ấy đã đồng ý cho chúng ta trọ lại rồi", "Được, đều nghe theo huynh" Hai người cuối cùng cũng quay lưng rời đi, cành hồng mai trên đầu khẽ vươn mình theo gió buốt, từng cánh hoa đỏ thẫm xoa vòng trên không trung, giống như chầm chậm nhỏ từng giọt máu xuống mặt tuyết lành lạnh thưa thớt dấu chân kẻ qua lại...