Chương 41: Xích Y Chi Bào

Trong gió tuyết, thôn trấn kia trông có vẻ quỷ dị hơn bình thường, trong làng phần lớn đều là người già và trẻ nhỏ, các nhà đều cửa đóng then cài rất chắc chắn dù mặt trời trên đầu còn chưa lặn. Đã ở an cư ở Ma Vực, chắc là không còn cớ sự gì để sợ quỷ nữa quả không?

Hắn đẩy nhẹ cánh cổng cũ kỹ, vừa nghiêng người chờ nàng bước qua, vừa lẩm bẩm, "Thôn Lạc Yêu, đặt tên đã quỷ khí như vậy, bảo sao...". Quỳnh Yêu nghe vậy cũng nhíu nhíu mày, quả thật nơi này toát ra một loại yêu khí rất kì lạ, vừa như oán hận, vừa như cam chịu, lại vừa đau thương, cứ vậy vương vấn trong không khí, đủ làm người ta đau đầu. "Trưởng làng gia..."nàng đưa tay gõ nhẹ lên một cánh cửa, quả nhiên tiếng rì rầm bên trong đột ngột im bặt.

"Ai đó?"

"Chúng ta là lữ khách lạc đường, thấy trong thôn vắng vẻ cô tịch, nên ghé qua hỏi thăm một chút"

Nghe được tiếng nữ tử bên ngoài khung cửa, chủ nhà mới thở phào một tiếng, lật đật kéo chùm chìa ra mở cửa. "Cô nương, là cô gọi cửa?", "Là ta". Lão phụ nhân kia trông có vẻ yên tâm phần nào, hé cửa ý bảo nàng nhanh vào trong, có chút e ngại nhìn nam nhân áo đen đằng đằng sát khí đứng sau lưng nàng. "Không sao không sao, hắn đi cùng ta". Phụ nhân kia có vẻ sợ hắn ra mặt, bà nhanh chóng nhìn trước ngó sau quay trở vào gian chính, nơi một lão nhân gia hai mắt đã mờ đang chậm rãi pha trà. "Vương trưởng lão, có người tới", "Không phải là...", "Không phải, lần này chỉ có phu thê hai người họ thôi" Hai người câm lặng nhìn nét mặt vui mừng của lão phụ thân, ý gì đây, định bán chúng ta qua Trung Quốc hay gì?

Ông lão chậm rãi gật đầu, vừa chỉ tay tới hai cái ghế thấp trước mặt, ra hiệu cho kẻ mới đến mau mau ngồi xuống, vừa tự tay châm trà. Trà thảo mộc ướp hoa, uống vào có thể cảm thấy trong người ấm lên một chút. "Lão nhân gia, sắp Tết rồi, tại sao nơi này lại vắng vẻ như vậy?" Trưởng làng băn khoăn nhấp một hớp trà, giống như không biết có nên nói ra hay không, cuối cùng vẫn là nể khách mà úp mở cất lời. "Phu thê hai người mới đến, chắc là chưa biết chuyện, y phục da người đâu nhỉ?". Giờ lại tới lượt hai người đưa mắt nhìn nhau, sao mà, chuyện này tự nhiên lại nhuốm màu kinh dị rồi? "Chưa...chưa".

Lão nhân gia thở dài, đôi mắt mờ đục ánh lên vẻ bi thương trong giây lát. "Trước đây mấy năm, thôn Lạc Yêu vốn sinh sống bằng nghề làm y phục, có Phường thêu Thiên Lạc cũng gọi là kha khá phát đạt.."

Tháng trước, nghe đồn tú nương tài hoa nhất ở đó bị phường khác ghen ghét đố kị, tử vong không rõ nguyên do, trên người mặc một bộ y phục màu đỏ sẫm. Lão Vương thương tình vận động dân làng người an táng Ly Nương Tử ở nơi tử tế, không ngờ ít lâu sau, những nữ tử từng đụng tay vào bộ y phục kia đều mất tích không rõ nguyên do. Lời đồn thổi truyền đi khắp nơi, là những cô nương kia liên quan gì đó đến cái chết của tú nương, bị lột da làm thành y phục để tạ tội. Tiếng khóc than vang vọng khắp trong ngoài, phường thêu đóng cửa, khách quan cũng ít người dám lai vãng qua lại, Lạc Yêu thôn tất nhiên càng ngày càng hoang phế. Trưởng lão cũng vì vậy mà bị thôn dân oán trách, nói ông tiếp tay cho oán hồn làm càn, liên lụy tới nữ nhi nhà mình...

"Trưởng lão, không hề có manh mối nào sao?", "Không có, có điều, cứ vào giờ chính ngọ sẽ có người tới trước mộ Ly Nương Tử kêu khóc nửa ngày, có điều hắn ta thần trí không ổn định, hoàn toàn không tra ra được điều gì. Vừa nãy đã có một vị thần thám đến đây tra tìm vẫn chưa trở về, lão phu, chỉ còn có thể trông cậy vào hai người!"

Vương trưởng lão run run quay đi lau nước mắt, hai người cũng không tiện nấn ná ở lại lâu, đành đi theo lão ma ma về phòng. Đợi tới khi gian chính đã khuất dạng sau lưng, vị ma ma mới nhỏ giọng nói thêm một câu, "Ly Nương Tử này xem ra cũng thật đáng thương, xuất thân từ thanh lâu đã không nói, lại bị tình lang phụ bạc, lão nô cũng đã mạo muội nói với ông ấy không biết bao nhiêu lần rồi, nàng ấy là đau khổ mà quyên sinh, nhưng Vương trưởng lão nhất nhất không nghe,", "Không sao, lão ma ma đừng tự trách mình...mà, lão nhân gia ở đây chỉ có một mình sao?", "Lão nô vốn dĩ là tới đây làm nhũ mẫu, cũng không biết nhiều lắm, nhưng có vẻ là thế, ông ấy cứ vậy mà một thân một mình lâu lắm rồi". Bà ấy đưa mắt nhìn hai tiểu tử đứng sóng đôi đang ngấm ngầm cãi nhau, cặp phu thê này còn quá trẻ như vậy, chẳng mấy chốc sẽ lại náo loạn lên mà thôi...Không sao, lâu lắm trong nhà mới có chút sinh khí, cũng là chuyện tốt mà..

Đợi lão phụ nhân hồ hởi quay lưng rời đi, hai người mới nghi hoặc đưa mắt nhìn nhau, trong nhà không có bóng dáng một đứa trẻ nào, mà bà ấy vẫn yên tâm ở đây làm nhũ mẫu? "Nương tử, mở cửa đi", Quỳnh Yêu đang bận suy ngẫm cũng không để ý hắn đang nói cái gì, giây lát sau mới ngớ người ra, hai má thoáng chốc đã ửng hồng, "Huynh!", "Cũng không phải lần đầu tiên làm phu thê, đừng nói ngươi xấu hổ đấy?". Tiểu hoa yêu liếc mắt thấy vành tai hắn cũng thoáng đỏ lên thì bật cười, giả bộ nhún gối một cái, "Vâng, phu quân". Dù sao cũng cứ tìm một chỗ ở đã, chuyện của Ly Nương Tử cùng Thiếu Quân thần tộc bên kia có thể tạm không bàn tới, chứ còn cái danh phận thần thám này, hai người chắc chắn gánh còng cái lưng T_T

Nàng vươn tay thắp đèn lên, căn phòng này nhỏ hơn bình thường một chút, nhìn qua thì không có gì đáng ngại. Đại ma đầu bên kia không có chút nghi kị nào đặt mình xuống trường kỷ ngủ mất hút, dù rõ ràng mặt trời còn chưa lặn khỏi ngọn cây, thật là...Vốn dĩ có nhà có cửa đàng hoàng, Quỳnh Yêu cũng không ngờ có ngày Hoa Yêu Ma Giới cùng Cung Chủ Ma Cung lại phải đi ăn nhờ ở đậu như vậy. "Sư tỷ, sư huynh?", một giọng nói lành lạnh vang lên, làm Ma Tôn đang ngủ say cũng lập tức bật dậy khỏi ghế, tiểu hoa yêu nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía có tiếng gọi. Bên cửa sổ phủ tuyết lộ ra một thân ảnh mờ ảo, từ đó vang lên giọng nói của Trương Lãnh, trong giao diện của thần tộc thiếu quân.