Hoàng hôn, cũng không tệ lắm đó chứ? Ánh sáng trong vắt như ngọc thạch rải xuống hành lang, tiếng sáo chiều từ rừng trúc vọng tới, lần đầu tiên khiến nơi này tỏa ra tư vị ấm áp bình phàm. Quỳnh Yêu lặng lẽ mỉm cười, thật ra trước đây nàng luôn luôn không mấy có hảo cảm với thời điểm này trong ngày. Giống như tâm trạng của một kẻ đang đứng trên bờ vực vậy, ngoảnh đi ngoảnh lại trước mắt đã là một mảnh đen tuyền. Không có ánh sáng, không có hơi ấm, cũng không có ai bên cạnh, hoàn toàn trống rỗng..."Đang nghĩ gì vậy?", một giọng nói nhàn nhạt vang lên, bốn người lén lút nấp sau phần nhô ra của bức tường trước mặt, một ai đó vô cùng tự nhiên đặt tay lên vai nàng, có vẻ đang vô thức lo lắng. "Nhớ lại chuyện cũ thôi, không có gì", tiểu hoa yêu nhẹ giọng đáp lại, nàng nhíu mày quan sát hành lang theo hướng Trương Lãnh đã chỉ, đúng là có một cô nương, trên tay là một cái trận đồ nho nho, giống như một cánh cổng, nhưng lại có thể đặt gọn trong lòng bàn tay, đang đúng cùng một hỷ đồng mặt mũi có đôi phần nguy hiểm.
"Là nàng ta, lúc nãy nàng ta suýt nữa đâm ta một đao", ánh mắt Ma Tôn chậm rãi rà soát một vòng, một ánh sáng lóe lên bên ánh nến le lói lúc chạng vang, thanh đoản đao đó có chút quen quen. "Diệp sư muội, nhìn thử đi", "Chính là nó...thanh đoản đao của Trần đại sư huynh?", "Không thể, lúc ta quay về sư huynh vẫn đang ở trong phòng cùng giảng giải chú pháp cho Sầm sư huynh và vài vị sư đệ", "Vậy thì chỉ còn một cách thôi". Quỳnh Yêu liếc mắt ra sau lưng, nhận được sự đồng ý của 'người giám hộ' mới cẩn trọng tung một cái trâm bạc từ ống tay áo lên cao tầm một thước, lập tức pháp trận kia được khởi động, quang linh sáng bạc tỏa ra tám hướng, truyền cây trâm đến tận tay Lại Âm.
"Nàng ta chơi xấu! Xém chút nữa là chúng ta mất mạng rồi! Ta không chấp nhận...", "Rốt cuộc là bao giờ đệ mới trưởng thành đây hả, Trương Lãng! Mấy cái trò trẻ con đó, bỏ đi...". Tiểu tử kia không nói gì nữa, khe khẽ bặm môi lại, vẻ không phục hiển hiện trong đôi mắt đã hơi rưng rưng nước. "Trương Lãnh, đừng to tiếng như vậy, ở đây chúng ta chỉ có thể nương tựa vào nhau thôi, đúng chứ?", Quỳnh Yêu thở dài, vẻ nghiêm nghị trưởng thành vô thức khoác lên hai vai thiếu nữ một tấm khăn choàng lãnh đạm. "Vừa mới giây trước, người vong mạng là Tống Nhi, bây giờ, có thể là ta, có thể là sư huynh, cũng có thể là hai người các đệ. Đừng...đừng phí thời gian nữa, chúng ta chỉ còn hai ngày cuối cùng thôi". Đằng sau lưng nàng vang lên một tiếng thở dài rất khẽ, bàn tay đặt trên vai nàng nhẹ nhàng xiết chặt lại một chút. Bản thân rõ ràng không tàn nhẫn, tại sao phải cố chấp như vậy?
Không gian im lặng bị một giọng nói phá vỡ, "Bất kể là thứ pháp khí gì, đều sẽ bị ảnh hưởng, phải không?", "Phải a, Bát Quái Sở, vốn dĩ chính là có thứ điểm yếu đó". Quỳnh Yêu vừa liếc thấy vẻ hào hứng nguy hiểm hiện lên trong ánh mắt Ma Tôn, nàng bất lực nở một nụ cười. "Trương Lãng, ta có thứ này nhờ tới đệ", "Được, sư tỷ", tiểu tử kia giống như đã hoàn toàn quên đi chuyện lúc nãy, vui vẻ đưa tay vào túi áo, lấy ra mấy viên bi sắt kỳ lạ. Trương Lãnh im lặng đứng một bên, mi mắt khẽ nhíu xuống, tiểu tử này thật là, dù thật tâm là có ý tốt, nhưng các thể hiện lại vô tình khiến người khác đau lòng..."Xin lỗi sư huynh sư tỷ, là..ta lỡ lời rồi", hai người đưa mắt nhìn nhau, khóe môi thấp thoáng nụ cười "Đệ đâu có lỗi gì với chúng ta? À, Trương Lãng đang nghe lén kìa". Đệ đệ cậu ta đang lúi húi nghịch nghịch mấy viên pháo nổ tròn tròn, giống trở về làm đứa trẻ ngày xưa, dù ở trong căn phòng chật hẹp không có ánh sáng cùng mẫu thân vẫn nhất nhất mỉm cười. "Huynh trưởng, ta không có giận huynh nữa...Sư tỷ, mấy thứ này ở ngoài trời lâu quá là sẽ nổ đó, làm gì..." Trương Lãnh đứng sững người, gương mặt lạnh lẽo lần đầu tiên đánh mất vẻ trưởng thành, nước mắt đã trực tràn, "Xin lỗi, huynh...thật sự xin lỗi". Trương Lãng trố mắt ra nhìn anh trai, đột nhiên cũng bật khóc nức nở theo Trương Lãnh. Quỳnh Yêu nhìn tới sống mũi cay cay, theo thói quen quay mặt đi hướng khác, đột nhiên lại nghe được một câu nói quen thuộc, "Ngươi muốn khóc thì cứ khóc đi, không cần giấu ta", "Ta...biết rồi". Ma Tôn im lặng vỗ vỗ lên cánh tay nàng mấy cái, trong tâm tự hỏi tại sao ba 'bằng hữu' tự dưng lại biến thành tiểu hài từ hết rồi.
Bên này, Lại Âm đang không thể cáu hơn, nàng ta cầm cái gương này soi đã nãy giờ, cuối cùng vẫn chưa lấy được cái vật phẩm gì có ích. Tốn hai viên hồng ngọc, cuối cùng lại đổi được thứ vô dụng dùng không được mà bỏ đi cũng không xong, tất nhiên là cáu không để đâu cho hết cáu. Một vật thể là lạ thoát ẩn thoát hiện phía sau mặt gương, khuôn mặt nàng ta ánh lên vẻ hi vọng không để đâu cho hết. Kết quả là, 'bùm', pháo nổ gặp khí ẩm nổ tung, đem theo liều lượng mê dược không nhỏ do hai con người kia thêm một bớt hai chế thành. Đợi tới khi Lại Âm cùng hỷ đồng của nàng ta tối tăm mặt mũi gục xuống dàn nhà, bốn người mới yên tâm vượt qua cái hành lang quái quỷ đó, dừng lại trước bước tường quen thuộc, nơi hương thảo dược nhàn nhạt tản ra.