Bức tường trước mặt vẫn không hề có dấu hiệu suy chuyển, chỉ có hương thảo dược quen thuộc ngày càng nhạt hơn một chút. Vậy ra đây chính là nơi ở của vị tiểu cô nương đó, thổ quan tân nương cũng chỉ là một màn kịch do Bà chủ từ dựng lên, nhằm kiếm cho nữ nhi một người bạn. Câu hỏi cuối cùng mà thính lực của Trương Lãnh nghe thấy, cũng chính là, "Các ngươi, đồng ý làm bằng hữu của ta chứ?"
"Đồng ý, chúng ta đồng ý làm bằng hữu của muội". Lời thì thầm vừa thoát khỏi kẽ môi, một cánh cửa bí mật mở ra, theo gió đêm đưa hương thuốc đăng đắng thoát ra ngoài. Căn phòng bên trong không lấy gì làm rộng rãi, bàn ghế giường tủ đơn sơ đều nhuốm một màu u tối, khung cửa sổ duy nhất ở tít trên cao, làm lay động cành lá rủ sắc xanh bên ngoài. Quỳnh Yêu xoay xoay một cái chân đèn bám đầy bụi, nàng thở dài, nhìn về phía mấy tiểu tử còn đang ngơ ngác. "Vị cô nương đó...đã ở đây suốt những năm qua sao?", "Phải, nếu ta không nhầm, thì ở đây sẽ có một con đường, dẫn tới sơn động". "Triệu Địa Trận, dẫn!", Ma Tôn thì không cần suy nghĩ nhiều như thế, hắn nhếch mép mỉm cười, thắp một ngọn đèn tự mình dẫn đường tới chỗ khe hở vừa hé ra sau tấm màn lớn. Cả đám cứ vậy im lặng đi tiếp, tới khi ánh sáng thấp thoáng phía xa xa đung đưa lại gần trước mặt, nơi một tiểu nữ tử giấu mặt sau vách đá, tuy có vẻ ngơ ngác nhưng vẫn mỉm cười quan sát bên kia căn phòng. "Tống Nhi?", "Sư huynh, sư tỷ!", "Muội đi đâu vậy chứ, dọa chúng ta sợ muốn đứng tim", "Lãng sư huynh, không sao mà. Là hai tỷ muội bọn họ giúp ta chạy trốn đó...". Tiểu sư muội bật cười nhìn bộ dáng sắp ngất xỉu của Trương Nhị, nếu muội ấy mà nói vừa lúc nãy bị một con yêu quái lai hổ lai hươu trên đầu có cặp sừng nai (mn biết là con j rồi ha) cùng đám hỷ đồng của Ánh Nguyệt rượt chạy té khói chắc cậu ta cũng dám ngất thật lắm:))
Bên cạnh cảnh tay bắt mặt mừng đến chảy nước mắt của mấy tiểu tử, hai người cao tuổi đứng thế vào chỗ Tống Nhi, bất giác lặng người nhìn cảnh tượng trước mắt. Vị thổ quan cô nương đó đang vòng tay ôm lấy mẫu thân cùng tỷ tỷ, đôi mắt cùng mái tóc màu bạc khẽ khàng đung đưa, có vẻ là đang cố kìm nén nước mắt. "Từ Yên, đừng khóc nữa, chúng ta về nhà thôi", vị cô nương tên Từ An kia cũng rạng rỡ mỉm cười, hoàn toàn khác với vẻ u ám gượng gạo hằng ngày. Bà chủ Từ đau lòng xoa xoa mái tóc của hai đứa con gái, đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng ẩn hiện niềm vui xót xa. Quỳnh Yêu mỉm cười, nàng lờ mờ đoán ra điều gì đó, giống như là, câu nói 'chúng ta, đồng ý làm bằng hữu của muội' chính là mảnh chìa khóa cuối cùng, phải không? Hình như là, nương cũng từng kể một câu chuyện như thế. Thảo nào, bao nhiêu kẻ lao đầu tìm kiếm, đánh đổi cả mạng sống lấy linh phẩm cũng cũng chẳng thể tìm được mảnh chìa thứ ba...
"Ây, từ từ đã nào, làm gì vậy?", lúc tiểu hoa yêu ngó ra thì nhận thấy bản thân đã bị ôm cứng thành một chùm, đầu têu là Tống Nhi cùng Trương Lãng. Hai người bất lực nhìn nhau với vẻ đồng cảm sâu sắc, haizz, mấy tiểu tử này thật là..."Cám ơn nhiều nhé", một giọng trong trẻo nói vang lên, Từ Yên mỉm cười, nhẹ nhàng thảy một mảnh chìa về phía cả đám, đáp xuống bàn tay đang hé mở của Quỳnh Yêu, "Các ngươi đã vất vả rồi". Thân ảnh mẫu tử ba người từ từ tan biến, cùng tất cả sơn động, khách điếm, rừng trúc xung quanh, những mảnh thần thức xoay vòng trong không khí, vô thức ánh lên vẻ ấm áp kỳ lạ.
"Cuối cùng cũng xong rồi", "Nếu đệ muốn ở lại thì huynh cũng không ngại đâu", "Huynh trưởng!". Vậy là từ lúc đi tới lúc về cả đám không có ồn ào nhất, chỉ có ồn ào hơn, trong lúc quang ảnh sáng bạc lấp lánh lóe lên, đưa những môn sinh đã hoàn thành sát hạch trở về sơn môn
"Sư huynh sư tỷ, chúng ta...chắc chắn phải bắt sư phụ sửa lại cái pháp trận này!!!!", tiểu sư muội suýt chút nữa thét lên khi năm người hạ cánh không hề an toàn xuống một bãi cỏ xanh mướt, cỏ vẻ đã không được cắt tỉa lâu ngày, dưới ánh mắt săm soi đầy tò mò của Quốc Lâm đại sư, vị sư phụ vừa được đặt cách nhắc tới phía trên:)) "Về sớm như vậy sao? Năm sau bổn lão sư phải tăng độ khó lên mới được...", "Sư phụ!!!!!Đồ đệ (cắn rơm cắn cỏ) xin người!!", "À...ừ. đùa chút thôi, Nguyệt Lan Y!" Quỳnh Yêu ngạc nhiên nhìn vị sư phụ thản nhiên mỉm cười, đôi mắt ánh lên vẻ hiền từ cùng...hề hước, làm nàng suýt nữa bật cười, trước khi nhận ra có ai đó vừa kéo kéo tay áo mình. Ma Tôn bình tĩnh quan sát nữ tử mới đến, có ý nhắc nhở nàng chuyện gì đó, làm Quỳnh Yêu cũng có chút sững người. 'Nương?' Không phải, là nương nàng khi còn học tập ở Ngọc Lãng Sơn? "Sư phụ!!!!!!!! Pháp trận năm nay lại kiểu gì nữa vậy????Mấy đứa bị thương khắp mình mẩy rồi này! Giờ người tính sao đây?" Cả đáp còn đang há hốc mồm đã bị nữ tử kia choàng một cái khăn vào đầu, cùng một cái chỉ tay quả quyết, ý bảo cả đám mau vào bên trong nghỉ ngơi trong khi nàng tiếp tục đối chất với Lâm Quốc đại sư, bên người đem theo một cái giỏ nhỏ, trong đó là một con tiểu miêu yêu đang lúc lắc hai cái tai.
"Sắp Tết rồi đó, mấy đứa định đi đâu", sau khi đã kiểm một chỗ ngồi xuống, Quỳnh Yêu bèn nhất nhất lơ đẹp Ma Tôn đang nhìn nàng nhếch mép cười. "Nói mới nhớ, huynh trưởng,...ta, muốn về thăm mẫu thân?", Trương Lãng nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lấp lánh niềm hi vọng làm tiểu tử kia cũng phải bất lực