Chương 37: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Đột nhiên, thiếu nữ kia vội vàng đứng bật dậy, giang tay bay người về phía sau tầm một thước ngay trước khi thiếu niên nhanh nhất, Trương Lãng, kịp đặt tay lên vai nàng, "Sư tỷ, chuyện gì vậy, Tống Nhi đâu?", "Trương Lãng, đứng yên! Tuyệt đối đừng cử động". "Diệp Vi, kết giới sắp mở, mau chóng khống chế tâm thuật, chúng ta đang tới chi viện". Nàng gật đầu, ánh mắt đang đăm đăm nhìn theo những sợi tơ mảnh bay bay đầy trời, vừa cẩn trọng nghiêng đầu sang phải một chút, nhìn Lãng sư đệ đang đứng sau lưng mình, đôi mắt thiếu niên ánh lên vẻ không phục. "Ta không bỏ Tống Nhi lại đâu", "Đệ...không hiểu sao, chúng ta trúng Hư Thức Từ rồi, mau lên, ngoảnh đầu về bên trái, sau đó cúi xuống". Dù vẫn còn nghi hoặc, Trương Lãng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời nàng chỉ, để rồi ngạc nhiên thấy tiểu sư muội vốn dĩ là không hề ở đó, chỉ có một con hình nhân mặc hồng y màu đỏ, cũng chính là nơi những sợi tơ kỳ quái kia từng mảnh lãng vãng bay trong không khí, từng bước từng bước áp chặt hai người. "Đây vốn là ảo ảnh thôi Trương Lãng, chúng sẽ dự đoán đệ sẽ làm gì tiếp theo, từ đó nắm được điểm yếu của đệ", "Hảo a". Trương Lãng có vẻ hào hứng lên thấy rõ, "Vậy bây giờ ta phải làm gì", "Đi ra khỏi đây, đừng để chúng đoán trước được đệ".

Quỳnh Yêu quấn gọn tay áo, nàng mím môi xoay người nhảy một bước về phía trước, quả nhiên mấy sợi tơ quỷ quái đó vẫn là chậm hơn một nhịp. Từ trước tới nay trong sư môn vốn dĩ chỉ có Minh Hà tiên tử sử dụng Hư thức từ thành thạo, vốn là không có khả năng..."Sư tỷ, ta, đã, tìm hiểu rồi...Ánh Nguyệt chính là trưởng nữ nhi của Minh Hà tiên tử, trên tay cô ta có đeo Tử Nhẫn", Trương Lãng bắt chước sư tỷ cũng rất nhanh, bỏ lại đám tơ sau lưng một đoạn khá xa, chỉ có điều, "Trương Lãng, đệ bước đi kiểu nào cũng được, không cần bắt chước y sì ta đâu". Quỳnh Yêu bước một bước sang phải rồi lại một bước tiến về phía trước, lắc lắc đầu với vẻ hối hận,...nhìn ghê lắm luôn, xin lỗi đệ T_T

"Sư tỷ, vậy là...Tống Nhi vẫn bình an, phải không?", "Có hai khả năng,..nếu Hàn Lăng cùng Trương Lãnh không đang ở ngoài đó cùng muội ấy thì cũng khó nói trước được điều gì", "Sư tỷ, ta nhìn thấy ba người bọn họ rồi kìa, chúng ta đi lệch đường rồi...mau", "Dừng lại, ở đây mọi thứ đều là giả, có khi cả ta lẫn đệ đều không có thật, đừng vội vã như thế". Quỳnh Yêu mím môi, thứ này khó hơn nhiều với thứ nàng từng luyện tập với Ma Tôn, pháp trận Nguyệt gia dù sao cũng đã quá cũ kỹ, gia chủ lại còn lười không update nữa...

"Diệp Vi, bên phải", tông giọng nhàn nhạt mọi khi vang lên, nhưng lần này hai 'chiến hữu' đã tích được kha khá kinh nghiệm. "Trương Lãng, bên trái, đừng tin nàng ta, nàng ta là yêu quái", "Bên phải, thật sự là bên phải, mau lên, không còn kịp nữa kìa..." Những gương mặt quen thuộc ẩn hiện xao động trong không gian, giống như trăng trong gương, hoa đáy nước, hoàn toàn là giả mạo. "Sư tỷ, chúng đông quá", "Tiểu hài tử a, huynh trưởng của đệ đôi lúc có hơi nặng lời cũng là lo lắng cho đệ, đệ vẫn là đừng trách Trương Lãnh", "Sư tỷ, không lẽ tỷ cũng là..." Quỳnh Yêu đưa mắt chừng cậu ta một cái, nàng nhảy thêm một bước về phía trước, những sợi tơ vẫn đuổi theo sát nút phía sau. Tiểu huynh đệ này, não đệ rốt cuộc là đang để ở đâuuuu?

"À, Diệp Vi à, hôm nay tỷ ăn cơm chưa?", "Rồi a, lần sau đệ kêu cả Trương Lãnh qua nữa, ta mời các đệ ăn cơm..", "Hàn...Hàn Lăng sư huynh sắp đem sính lễ đến hỏi đó, tỷ có gả cho huynh ấy không?", "Không gả a, không gả....đệ đừng nói lung tung, phụ mẫu ta phiền lòng lắm đó". Quả nhiên, Ánh Nguyệt vốn đã toát mồ hôi điều khiển phát trận nay càng thêm phát điên. Hai đứa này vào trong Hư thức Từ ăn bánh uống trà hay cái quái quỷ gì mà cứ nói đi nói lại mấy cái thứ vớ vẩn thế này? Vốn dĩ Hư thức từ có một nhược điểm, chính là kẻ khiển pháp không thể quan sát được tình hình bên trong, chỉ có thể dựa vào âm thanh để lắng nghe động tĩnh. Minh Hà tiên tử trước nay cẩn trọng tỉ mỉ mới có thể thành thạo sớm như thế, còn Ánh Nguyệt, nàng ta chính là không có được cái đức tính này.

"Tỷ tỷ, đệ...sắp mua thêm mấy cuốn sách, tỷ cho đệ...xin ít tiền", "Đệ? Biết...biết đọc sách? Nực cười!", Trương Lãng nhìn những sợi tơ chỉ bắt đầu tỏ ra lúng túng thì lập tức thả lỏng cơ...não, thân làm sư tỷ như nàng muốn cản cũng không được, nên mới dẫn đến mấy loại tạp âm vô tri này.

"Hai đứa bay...có im đi không?????", Ánh Nguyệt vừa điên tiết gào lên đã bị ai đó đánh một quyền vào đầu, trời đất quay cuồng. Đám hỷ đồng canh cửa cho nàng ta đều đã nằm ngay đơ trên mặt đất, máu miệng máu mũi chảy từa lưa. "Thả người", một âm thanh nhàn nhạt vang lên, nghe thì có vẻ bình thản nhưng lại đem theo sát khí ngập tràn. Nàng ta vội vàng xoay người lại đã bắt gặp một gương mặt tuấn lãng mang một thân áo đen đang nhìn mình chằm chằm bằng đôi mắt màu đỏ máu. "Sư huynh à, huynh cần nặng tay như vậy chứ, bổn cô nương cũng là nữ tử chân yếu tay mềm...". Ánh Nguyệt bất quá đành giở ta chiêu bài cuối cùng, mỹ nhân ké, vì dù sao gương mặt nàng ta thừa hưởng từ Minh Hà tiên tử cũng không quá tệ. Nào ngờ, lần này Thượng Huyền thẳng tay giáng cho nàng ta một cây kim châm vào ngay kinh mạch, khinh bỉ liếc xuống, "Không phân nam nữ, loại người không làm mà đòi có ăn như các người không đáng để bổn mỗ hạ tay làm phúc".

Khiển pháp nhân nằm ngay đơ bất tỉnh, pháp trận cũng lập tức được giải trừ, hai tỷ đệ liền nhanh chóng chớp thời cơ kéo nhau nhảy ra ngoài. Gương mặt quen thuộc của Ma Tôn đã hiện lên trước tầm mắt, có điểu "Hàn Lăng? Huynh...bị trúng thương hả, sao sắc mặt lại xấu như vậy...","Là ngươi, lúc nãy chính ngươi nói không gả?", "Cái gì, à,...", 'Trương Lãng, lúc nãy đệ có hỏi câu này à???' (đang nhắn tin riêng), 'Có a...do ta cuống quá, ta...nghĩ cách cứu tỷ đây, đợi một chút', "Sư huynh, huynh trưởng của ta đâu rồi?", "Lần theo khí tức của Tống Nhi, lát nữa sẽ trở về". Ma Tôn không thèm liếc tiểu tử 'quả cảm' kia nửa giây

, hắn gằn giọng, "Vậy tóm lại, ngươi có gả không, Diệp Vi", "Gả, đều gả, huynh cứ mang sính lễ đến nhà ta là được". Nhìn đại ma đầu đắc thắng cười nửa miệng, hai tỷ đệ nhìn nhau, Trương Lãnh mau về cứu chúng ta...mệt mỏi quá rồi...