Thổ quan nữ nhi mỉm cười, "Không cần căng thẳng như vậy, chỉ là ba câu hỏi thôi mà", "À, tất nhiên là được rồi". Tống Nhi vui vẻ đáp lời, hoa ấn lẳng lặng hiện lên bên khóe mắt, 'Sư tỷ, nàng ta sắp bắt đầu hỏi câu đầu tiên', là thức thứ nhất của Thần Giao cách cảm. 'Muội đừng cuống, chúng ta đang nghiên cứu linh phẩm rồi, đáp án chắc chắn ở trong đó', Quỳnh ấn của Quỳnh Yêu cũng lấp lánh trên mi tâm, nàng dùng tâm tưởng đáp lại, vừa đưa mắt lo lắng nhìn người kia. Hắn đang đứng cheo leo sau lưng nàng, nghiêm túc dùng chu sa cùng hồng hoàng vẽ một pháp trận kết ấn, tóc đen toán loạn bay trong gió mưa cũng không hề hay biết. "Kêu Trương Lãnh cùng Trương Lãng ngồi xuống với muội đi, đừng để nàng ta nghi ngờ", "Vâng"
"Tân nương, cứ tự nhiên như ở nhà", vị cô nương kia chưa vội vàng bắt đầu trò chơi, nàng kéo mũ trùm đầu xuống, để lộ mái tóc cùng làn da mang màu bàng bạc của tuyết. Trương Lãnh mở to mắt một chút trong khi hai vị đệ muội còn lại vẫn ngơ ngác. Nếu cậu không nhầm, cô nương này nương náu sâu trong rừng núi là vì căn bệnh này, phụ thân hay gọi là gì nhỉ, à, Bạch tạng thể. Cô nương đó chớp chớp hàng lông mi trắng dài, có vẻ hài lòng với phải ứng bình thản của ba người bọn họ, đưa mắt ra sau có ý nhờ một lão phụ nhân mang trà mơ chua cùng bánh hồng tô đậu đỏ lên đặt trên bàn. "Các ngươi không kêu nữ nhi của ta một tiếng tai tinh, chắc chắn đều là hảo hài tử". Quỳnh Yêu có chút bất ngờ, nàng vừa nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ đó. "Bà chủ Từ, bà làm gì ở đây?"
"Được rồi, không làm mất thời gian nữa, câu hỏi đầu tiên, ta mong tân nương sẽ trả lời được", "À, ta sẽ cố gắng", Tống Nhi gắng gượng mỉm cười, trong đầu đang cầu trời khấn phật loạn cả lên làm Quỳnh Yêu cũng hoảng. Giống như môn sinh vừa vác mặt đến lớp mà đã bị phu tử kiểm tra bài cũ vậy. Còn "con ngoan trò giỏi" đang ngồi bên cạnh nàng, khó hiểu giơ lên trước mặt một cái cung bát quái âm dương mang hai màu trắng đen đang quay loạn xạ. "Huynh nhẹ tay một chút, hai màu sắp hòa vào nhau luôn rồi kìa...", "Ngươi chỉ quan tâm đến mấy cuốn linh phẩm này thôi đứng không?" Quỳnh Yêu suýt trợn ngược cả mắt lên nhìn nụ cười nhe nhởn mới nổi trên môi Ma Tôn. Không phải, là ta đang quan tâm đến tính mạng của ba đứa nhỏ đó, huynh cứ cố tình không hiểu là sao hả?????????? Hắn quạu đeo vứt cuốn linh phẩm cho nàng, mặt mũi buồn thiu...chúi mặt vào một cuốn thư tịch khác, trên đó vẽ hinh một con thỏ trắng cùng một cây cung :)))
Tình hình trong động cũng không khả quan chút nào, thổ quan nữ nhi bưng lên một đĩa bánh được đậy kín, mỉm cười,
"Đĩa bánh trên tay ta có năm màu tất cả, tân nương có thể đoán được màu của chúng không?"
Nàng ta ngạc nhiên thấy vẻ tự tin trên cơ mặt Tống Nhi. Dù sao Trương Lãng vốn có khứu giác thính hơn cả chó Béc-giê, dù sao cậu ta cũng sẽ dễ dàng đoán ra mà thôi...có điều nét mặt tiểu sư muội lại nhanh chóng sa sầm xuống, cậu ta không có biết Thần giao cách cảm;-;
"Bắt đầu nhé, màu đầu tiên là gì?"
hiện trường đang khá là nguy cấp, Trương Lãng dòm dòm cái đĩa, mắt mũi nhắm tịt cả lại, Tống Nhi đang gượng cười vê vê vạt áo, muội ấy cũng biết là không nên đánh đề lúc này. 'Màu đỏ', một giọng nói lành lạnh vang lên trong đầu Tống Nhi, là Trương Lãnh sư huynh? 'Huynh có chắc không', tiểu sư muội vừa nhìn vũ ấn ẩn hiện bên thái dương sư huynh vừa nhíu nhíu mày với vẻ mặt không mấy "hoảng loạn", 'Trương Lãng vừa nói với ta như vậy, đệ ấy ngửi thấy mùi gấc chín'.
"Tân nương, đã có đáp án chưa?",
"Một cái, là màu đỏ?"
Tiểu cô nương kia bật cười vui vẻ, "Đúng rồi, có một cái màu đỏ"
Quỳnh Yêu từ xa cũng thở phào một tiếng, huynh đệ sinh đôi vốn đã có thần giao cách cảm bẩm sinh, vụ này không cần lo nữa rồi...Không, vẫn lo nha, vì tôn thượng vẫn đang chăm chỉ lục lục tìm tìm đống thư tịch, mỗi cái chỉ xem qua tầm hai giây rồi vứt trả lại cho nàng, chẳng biết...thương cây tiếc giấy gì cả. Hắn ngồi rất lâu trước tờ linh phẩm ghi chứ "PHONG" to tổ bố đã nửa khắc rồi. "Huynh thấy có gì bất thường sao?", "Không có, chữ viết chẳng đẹp gì cả:)))". Nàng im lặng ngồi xuống một bên, chống cằm niệm chú, không được chửi sếp, không được đánh sếp, không được trừ khử sếp;-;
Bên này, Trương Lãng đang căng...mũi ra ngửi, 'có mùi hoa dành dành, là màu vàng',
"Ừm, màu vàng?"
"Chính xác!"
Thổ quan nữ nhi công nhận gật gật đầu, mái tóc trắng khe khẽ đung đưa theo nhịp, nhìn nàng ta thật thanh thản, giống như những hài tử khác đang vui đùa cùng bằng hữu vậy.
"Tiếp theo?",
'có mùi lá ngải, là xanh lục',
"Xanh Lục a".
Quỳnh Yêu nhíu mày một cái, Tống Nhi trả lời quá mức dứt khoát, sẽ làm cô nương kia nghi ngờ...Nhưng nàng ta có vẻ hoàn toàn không chút để ý, còn vui vẻ đáp lại:
"Đúng a"
'Có mùi gạo nếp cùng đậu xanh, là màu trắng!'
Tống Nhi nghe lời sư tỷ, có vẻ ấp úng ra mặt, "Là màu trắng a, đúng không?"
"Đúng"
Gương mặt của Trương Lãng suýt nữa vênh ngược lên trời, tới khi Trương Lãnh ở dưới gầm bàn đá vào chân cậu ta một cái, 'Còn một màu cuối cùng kìa, đệ đoán nốt đi'. Nhìn đệ đệ khẽ khàng gật đầu, Trương đại cũng có chút yên tâm, nhưng rất nhanh cậu ta đã bị Tống Nhi kéo kéo tay áo, ánh mắt có chút bất an, 'Sư huynh, màu cuối cùng là gì?', 'Huynh trưởng, đệ...đệ không đoán được, không có mùi vị gì cả', 'đệ nói cái gì?', 'đệ nói thật mà, hoàn toàn không có mùi mẽo gì cả...'
Những lúc như vậy chỉ cần một nụ cười tự tin, Tống Nhi làm bộ thản nhiên nhấp một ngụm trà, chuẩn bị đánh lạc hướng,
"Nhưng mà, liệu cô nương có thể cho ta biết lúc nào ngài ấy trở về không? Ta, có chút hồi hộp..."
"Tân nương là một người tốt, cha ta tự nhiên sẽ đối xử tốt với cô..."
Lúc này cả ba đứa trẻ đã run lên bần bật, lần đầu tiên đồng tâm cầu nguyện, 'Sư tỷ, sư huynh, hai người đừng bỏ chúng ta, cô nương đó đang nhìn chằm chằm kìa, thấy không??????'
Nghe hàng tấn tâm tưởng đổ về một lúc, đầu óc Quỳnh Yêu có chút choáng váng, nàng đưa mắt nhìn quanh quất, chút nữa đã đốt cháy mất cái cung hành bát quái đang cầm trên tay. Ma Tôn nhìn tro tàn bay lơ thơ trên mặt đất, có vẻ bình tĩnh hơn một chút, lẩm bẩm, "Âm dương đen trắng, cuối cùng đều cho ra một loại tro xám tẻ nhạt...." Quỳnh yêu như vừa vô tình được giác ngộ, nàng suýt nữa gào lên, 'Tống Nhi, là màu xám, làm từ bột tro.'
Đó cũng là lý do Trương Lãng không thể đánh hơi được mùi vị của loại bánh cuối cùng, vị cô nương kia mỉm cười, đưa tay mở khay bánh ra trong sự nhẹ nhõm của tất cả mọi người. "Tân nương giỏi thật đó, có vẻ cô rất giỏi trò này a...". Ba người đưa mắt nhìn nhau, không ổn rồi....