Chương 35: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Sáng hôm sau, trạch viện Diệp gia rất nhanh đã hiện ra sau màn sương sớm. Quỳnh Yêu hít một hơi thật sâu, nàng sửa soạn lại y áo một lượt, nhìn về phía Cảnh Lăng, Thanh Y cùng Lý Minh Triết đang chờ mình phía trước cánh cổng đóng kín, ác cảm với nơi này cũng giảm xuống vài phần. Ngay trước khi 'Ái Đệ' giơ tay lên gõ cửa, cổng tre giận dữ mở ra, làm bốn người hốt hoảng dạt sang một bên, "Tỷ tỷ, chuyện gì vậy?", Thanh Y nấp kỹ sau bụi cây, vừa cố giữ không cho tiểu bạch lang chạy loạn vừa hỏi vọng lên. Tất nhiên hai cao thủ còn lại đã yên vị trên cành cao, hai đôi mắt đen huyền nhìn đăm đăm vào bên trong, "Ta không rõ lắm, để nghe ngóng đã". Yêu nhãn của Quỳnh Yêu quan sát được, vài khách nhân ăn mặc sang trọng đang đứng trong khoảng sân nhỏ, còn đem theo một vị cô nương, vẻ mặt ánh lên nét giận dữ. Bên cạnh nàng, Cảnh Lăng đang dỏng tai nghe ngóng "Lão đại, nếu nhi tử lần này còn không phải nam hài, Diệp gia chúng ta chắc chắn sẽ tuyệt tự đó", "Choang" một tiếng, vò rượu trên tay người đó rơi xuống nền đất vỡ tan tành. Quỳnh Yêu lần đầu nhìn được gương mặt của phụ thân Diệp Chiêu Đệ, ông ta đang giơ một thanh đao lớn chĩa thẳng về phía đám người kia, gằn giọng: "Tam thúc, đến bây giờ rồi mà các người còn nói tới chuyện này à. Nếu nữ nhi cùng nương tử của ta có mệnh hệ gì, ta tuyệt đối không tha cho các người". Kẻ được gọi là 'tam thúc' kia trợn tròn mắt, bình thường mỗi khi y đến gây truyện, Diệp Trung Vũ cũng chỉ đối đáp qua loa, kẻ đó cả ngày chỉ biết uống rượu, tuyệt không dám trái lời. "Lúc nữ nhi của ta ra đời, các ngươi đang ở đâu? Phải rồi, còn bận đi theo nịnh nọt Nhị đệ, bây giờ hài tử của đệ ấy yểu mệnh lại lập tức đến đây làm phiền nương tử ta an dưỡng, các ngươi có còn là con người không?". "Nếu ngươi nhất nhất không nạp vị cô nương này làm di nương, sinh ra một tiểu nam tử, Diệp gia, không còn liên can gì tới ngươi nữa!". Diệp Trung Vũ khinh bỉ nhìn đám người kia, bọn chúng vì một nam hài thừa kế gia tộc, mấy lần muốn nhanh chóng gả Chiêu Đệ cùng Ái Đệ ra ngoài, nhất nhất bức người phát điên. "Cạch", lệnh bài ngọc môn của Diệp gia bị quẳng bỏ không thương tiếc, một đường máu rạch xuống, khuôn mặt Diệp trưởng tộc không đổi sắc, "Vậy thì, bổn mỗ trả lại các ngươi một chén cốt nhục, từ nay về sau, không một kẻ nào được bén mảng tới đây. Nếu trái lời, đừng trách bổn mỗ không niệm tình". Lũ người kia bị dọa sợ, không dám manh động, nhìn nhau chuồn thẳng.

Quỳnh Yêu ngạc nhiên nhìn máu chảy không ngừng trên cánh tay ông ấy, hình ảnh phụ thân nàng giống như ẩn hiện trước mặt. Cha, người tới đó lâu lắm rồi, có tìm được nương không? Cảnh Lăng thấy nàng ngẩn người, nhẹ nhàng nhắc nhở một câu: "Chiêu Đệ, chúng ta xuống khỏi đây thôi, đám người đó chạy hết rồi:)))". Diệp Trung Vũ có thể không phải một người cha tốt, cũng không phải một trượng phu, có thể bề ngoài lúc nào tỏ ra cọc cằn bất cần nhưng ẩn sâu bên trong lại vẫn luôn muốn bảo vệ gia đình mình. Diệp trưởng tộc làu bàu với vết thương trên tay, đằng sau lưng vang lên một tiếng gọi khẽ, khiến đôi mắt đỏ ngầu của ông ngước nhìn lên, "Cha?" Diệp Trung Vũ nhìn hai thiếu nữ đứng trước mặt, có vẻ đã say đến mức chẳng thể nhận ra hai nàng là ai, vẫn khoát tay, "Về rồi à...Mau vào nhà đi, nương các ngươi đang đợi đó..." rồi quay lưng đi thẳng, không quên càu nhàu điều gì đó. Từ gian nhà trong, một lão nhân gia quen thuộc bước ra, là Hàn Lão, ông vừa đi vừa lắc đầu, có vẻ thai kỳ của Diệp phu nhân thật sự không ổn rồi. Hàn đại phu còn chưa kịp nhìn xem ai đang đứng trong sân, liền bị một tiểu tử bay tới ôm cứng, "Cha!". Ông có vẻ ngạc nhiên nhìn đứa con trai đã lâu không gặp, đành lòng buông một câu: "Cảnh Lăng, lại gây họa lớn gì rồi à?? Ngân lượng kiếm được chẳng có bao nhiêu, còn phải để dành...". Quỳnh Yêu cùng Thanh Y bật cười nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cậu ta, Đại bạch lang coi thường liếc dáng vẻ trẻ con của thiếu niên đó một cái, thầm nghĩ ngợi 'chẳng có quy củ gì cả'.

"Cô nương, sức khỏe của phu nhân thật sự không tốt, ngải cũng đã được đốt lên rồi, chắc chỉ còn môt hai ngày nữa...", Hàn Lão đột ngột im lặng, nhưng nàng cũng hiểu ra chuyện gì sắp tới, khẽ thở dài. Trong nhà vắng tanh vắng ngắt, Ái Đệ 'real' đã chạy đi đâu mất, chắc muội ấy vẫn còn ở chỗ nãi nãi chưa có về. Tiểu hoa yêu khẽ gật gật với mấy người còn lại, đưa tay mở cửa phòng vốn luôn đóng kín để tránh gió. Diệp phu nhân đang khẽ gượng người dậy, đôi mắt đỏ hoe chậm rãi mở ra. "Chiêu Đệ? Phụ thân con đâu, ông ấy không gây khó dễ gì đó chứ? Còn...Ái Đệ nữa, nó vẫn còn giận chúng ta đúng không?" Quỳnh Yêu lặng lẽ lắc đầu, nước mắt cay cay dần dần dâng lên, nhìn bà ấy vuốt ve cái bụng đã lộ rõ, "Chỉ cần đây là một nam hài, một nam hài thôi, đám người Tam thúc đó sẽ không dám động tới chúng ta nữa". Nhân gian thật đau thương, nhưng