Chương 34: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

"Sau khi chuyện này kết thúc, tỷ sẽ làm gì?", Quỳnh Yêu trầm tư ngước mắt về phía có tiếng hỏi vọng lại, thấy thiếu niên ấy đang ngồi bên khung cửa sổ xe ngựa, có lẽ đang nhìn ra ngoài, nàng cũng không rõ nữa. "Đệ hỏi ta câu này đến lần thứ hai rồi mà". Nói thì nói vậy thôi, nàng vẫn mỉm cười trả lời câu hỏi của hắn, "Ta muốn ngao du sơn thủy một thời gian, rồi tới sống ở một trạch viện nhỏ, với mấy tiểu hoa yêu". Cảnh Lăng nhìn nàng, đáy mắt khẽ khàng xao động, "Nếu ta còn sống tới lúc đó, ta có thể tới thăm tỷ chứ". Quỳnh Yêu ngỡ ngàng, tay nàng buông rơi quyển sách, "Đệ đang nói cái gì vậy?". Thiến niên ma thần mỉm cười, đệ ấy chìa tay ra, trên đó chằng chịt những đường máu đen, là trúng độc. "Lúc ta tới Lãng Tự Sơn, không may trúng thi độc, cũng đã thử vận nội lực ép độc rồi, nhưng chắc chỉ còn một hai ngày gì đó thôi". Đường nét ngây thơ lần đầu hiện hữu trên khuôn mặt Cảnh Lăng: "Nếu một ngày ta không còn nhớ gì cả, tỷ cũng đừng do dự...", trong tay Quỳnh Yêu truyền tới một cảm giác nằng nặng, là bội kiếm thiếu niên trang trọng đặt vào tay nàng. "Ta trước nay luôn muốn làm một đại hiệp cùng bằng hữu trừ gian diệt ác, nếu chuyện đã tới mức này, ta không muốn liên lụy tới mọi người".

Ánh trăng vẫn trong trẻo như vậy, Thanh Y cùng đại bạch lang đang ngủ ngon lành, không có lẽ nào..."Đệ đừng nghĩ quẩn, cứ an tâm tĩnh dưỡng cho tốt, không sao đâu", đệ ấy lắc đầu, cổ tay phải đã không còn cử động được, lại thấy bội kiếm của mình được Quỳnh Yêu cẩn trọng đặt vào tay trái, "Đệ bị phế tay phải, thì dùng tay trái, nếu một ngày đệ phế cả hai tay, ta nuôi đệ.". Nàng ngoảnh mặt đi hướng khác, nụ cười trên khóe môi bừng nở. "Ta có Quỳnh Tiên dược mang theo, có thể chặn độc được một lúc, cao dược gia truyền đó". Cảnh Lăng dựa người nằm xuống, khóe môi run run vì lạnh, độc thi đã bước vào giai đoạn phát tác: "Làm tỷ lo lắng rồi, ta xin lỗi". Nàng lắc đầu, đệ xin lỗi cái gì chứ, đáng lẽ ta phải nhận ra sớm từ tối hôm đó rồi chứ, đệ ngốc quá, tại sao lúc nào cũng tìm cách giấu mọi người. "Ta mang thêm chăn cho đệ, bên ngoài lạnh lắm". Quỳnh Yêu bình thản đọc tiếp trang sách vừa rồi, cố gắng tỏ ra bình thường hết sức có thể. Tinh thần Cảnh Lăng đang vô cùng suy sụp, cuống cuồng cả lên cũng chẳng có ích gì. Thiếu niên ma thần sau lưng nàng hít sâu vào một hơi, đệ ấy chắc đang đau lắm.

Quỳnh Yêu cũng lập tức bụm miệng lại, nàng khẽ khàng ho khan, một tia máu dài chảy xuống khỏi khóe miệng. Không ngờ là đã tới ngày này rồi, Tẩy Tủy Kiếp sắp phản vệ. "Cảnh Lăng, nếu một ngày ta cũng không còn nhớ gì cả, trở thành một kẻ thần trí điên đảo, hành tung bất định, đệ sẽ làm gì". "Ta sẽ đi theo tỷ, làm thuộc hạ cho tỷ!", "Vậy nhất định phải cố gắng sống tốt tới ngày đó nhé", "Tỷ..."

Tới canh hai, tiểu hoa yêu mày mò trong bóng tối sắc được một chén thuốc, cẩn thận đến ngồi gần chỗ thiếu niên ma thần. Đệ ấy vẫn chưa ngủ, thấy nàng thì mỉm cười, giống như một tiểu hài tử vừa được người lớn cho kẹo. "Mỗi khi ta không ngủ được, nương sẽ kể chuyện xưa cho ta nghe, đệ cũng thử một chút nhé". Cảnh Lăng gật đầu, ngoan ngoãn đắp chăn trùm kín tận cổ, cố nhắm đôi mặt đen tuyền lại. "Ngày xửa ngày xưa, có một vị khách nhân, tên Nguyệt Thức Sương, ông vốn là Nguyệt quân của Thiên giới, được các thượng tiên kính trọng", "Một ngày nọ, ông cứ vậy thanh thanh lẳng lặng ra đi, bỏ lại quy củ hà khắc cùng Dạ Thanh điện đằng sau, chưa một lần quay lưng nhìn lại, cùng một tiểu tiên ngao du thiên hạ, cuối cùng dừng chân ở Ma vực, trở thành phụ thân của một bé gái, sống hạnh phúc cùng gia đình". "Người ngoài nhìn vào, chỉ thấy đó là một lão nhân gia say mê sưu tập thư tịch, tiêu dao tự tại cùng nương tử và nữ nhi ở nơi sơn cốc, chẳng mấy ai biết rằng, vì rời khỏi Thiên giới, ông bị phế mất tay phải, không thể cầm kiếm, cũng chẳng thể triệu được pháp trận, mỗi ngày trời trở gió lại đau tới tận xương tủy", "Nữ nhi đã rất nhiều lần khóc mà hỏi ông ấy, Cha, cha có bao giờ ân hận không?" "Ta chỉ nhớ ông ấy đã lắc đầu và mỉm cười với ta, được ở bên cạnh ta cùng mẫu thân, là những ngày duy nhất ông không cảm thấy hối hận", "Cảnh Lăng, thời gian của chúng ta đều không còn nhiều nữa, nên ta hi vọng, đệ có thể dành những ngày này, làm cái gì đó đệ thật sự mong muốn, kể cả rời bỏ chúng ta cũng được, đừng cố ép buộc bản thân mình, ta đau lòng lắm...". Hình như đệ ấy đã buồn ngủ tới mức chẳng còn có thể phân biệt được lời kể của nàng. Cảnh Lăng vẫn không mở mắt ra, nước mắt cứ thể nhỏ giọt qua khóe mi, trong lòng phút chốc cảm thấy nhẹ nhõm, Nàng mỉm cười, chén thuốc chưa uống vẫn được để bên cạnh chăn nệm của thiếu niên đó, bên cạnh còn có một thanh kẹp hồ lô ngọt ngào.

Đúng lúc đó, cỗ xe dừng lại, Quỳnh Yêu mở liếp che nhìn ra ngoài, lên tiếng, "Lão Vương, có chuyện gì vậy?", lão đưa mắt nhìn ra phía trước, lập tức biến sắc cả mặt mày, "Cô nương, tới Vạn Cố thành rồi". Hôm nay là ngày trăng tròn, nghe nói trong thành có một thành chủ phu nhân, hài tử của bà ấy đã qua đời lúc vừa mới sinh ra, phu nhân đau lòng quá độ đã hóa điên, cả ngày khóc lóc rất thảm thiết. Vạn Cố Thành từ đó cửa đóng then cài, xe ngựa qua đây, không được phép đi lại trong đêm tối. "Ta xuống đó xem qua một chút, lão trông trừng hắn giúp ta".

Quỳnh Yêu cũng không biết tại sao nàng lại liều mạng như vậy, chỉ là nàng thấy câu chuyện này quá mức thương tâm, hoặc chỉ đơn giản là mẫu thân nào cũng thương yêu hài tử như vậy, khiến nàng có chút không đang tâm. Đằng nào cũng chỉ còn mấy ngày nữa, cứu giúp được càng nhiều người, cũng là một cách để tự tại tiêu dao. Quả nhiên trên tường thành có một vị phụ nhân, trên tay là một tấm vải bao bọc quanh tiểu hài tử, được bà ấy dịu dàng ôm trong lòng. Gian phòng bên kia sáng đèn, là thành chủ đang ở cùng một vị di nương, trên gương mặt hắn không có một chút đau thương. "Tiểu An, mẫu thân yêu con, mẫu thân mãi mãi thương con", lời ca ai oán thốt lên, làm gió đông thổi xào xạc lạnh hơn một chút. "Bà ấy đã như vậy, nhiều năm rồi", "Cảnh Lăng à, Cảnh Lăng, sao đệ ở đây!!!!!!!!!!!!!!". Cảnh Lăng tỉnh bơ nhìn nàng, "Ta đã nghĩ ra mình muốn làm gì rồi, ngày tháng còn lại của ta, đều giao vào tay tỷ". Chưa kịp cảm động được bao lâu, lời ca của thiếu phụ đó lại vang lên, làm nàng thoáng rùng mình. "Thành chủ tàn nhẫn như vậy, tại sao lại không từ thê?","Lãnh Túc phu nhân có can thiệp vào chuyện này, không có lệnh của bà ấy, không ai được phép được đuổi thành chủ phu nhân đi". Tại sao vậy, không lẽ bà ta thấy đồng cảm với nữ nhân này sao...Có lẽ vậy. Hai người mở to mắt nhìn nhau, chỉ thốt được ra một chữ, "Hoàng hậu". Khung cảnh Thanh Điểu thám thính được ở Thảo Hi Am, pháp trận vô cớ bị thay đổi, chẳng lẽ...Mà cũng không phải, hoàng hậu vốn chỉ yêu hoàng thượng, bà bị nghi ki là người Đại tống, cả đời tuyệt tự, không có con cái, vậy tại sao? "Đệ mệt rồi đó, chúng ta mau quay về thôi", Cảnh Lăng chăm chú nhìn nàng một hồi, rồi bá đạo kéo tay Quỳnh Yêu nhảy từ trên mái nhà xuống mặt đất im ru không một tiếng động, nụ cười đắc thắng nở trên môi.