Trong một căn phòng nhỏ, một nữ nhân đang im lặng đứng trước một cái tủ gỗ, bên trong cất giữ một bộ phượng y. Nét mặt người đó lạnh lùng như sương giá, có vẻ chỉ mới qua tuổi ba mươi, nhưng cũng giống như đã sống qua ngàn kiếp, một hai nếp nhăn ẩn hiện trên gương mặt. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên bộ y phục đó, nét mặt ẩn chứa bi thương dần dần buông xuống. Bộ phượng y đó quả thật rất đẹp, lưu nhung phối cùng lụa đỏ, chỉ không tước thêu nên đôi uyên ương, thật đẹp đẽ, cũng thật xa lạ...Một nữ nhân khác đi vào phòng, cẩn trọng đặt chén trà xuống mặt bàn, "Nương nương, người nên đi nghỉ sớm một chút". "Phương Diệu, ngươi có nhớ được kiếp trước của mình không?". Bà ta có chút giật mình, nhưng vẫn cung kính lắc đầu, "Nô tỳ không nhớ, thưa nương nương". Phương cô cô đối với nàng luôn quy củ như vậy, dù nàng từ lâu đã chẳng còn là hoàng hậu nương nương...Nữ nhân đó điên cuồng siết chặt tà phượng y, hoàng hậu gì chứ, vốn chỉ là hư danh. Nếu nàng không phải trưởng công chúa Đại Tống gửi tới hòa thân, phượng y này, chắc chắn chẳng thể được đặt vào tay nàng. "Nương nương, người đừng quá bi thương", "Đừng gọi ta là nương nương!". Phương cô cô kinh ngạc nhìn từng hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt nàng, trong lòng đau như cắt. Trưởng công chúa vào cung năm mười hai tuổi, là một tay Phương Diệu lúc ấy còn là nha hoàn chăm sóc, bầu bạn, được tiểu phượng hoàng đó coi như tỷ tỷ. Bà ta biết nữ nhaân kiêu hãnh ấy yêu hoàng thượng, ngày ngày lén tới quỳ trước thái miếu, cầu mong một hài tử, nam hài cũng được, nữ nhi cũng không sao. Nước mắt cũng bắt đầu rơi trên gương mặt vị cô cô,, xạ hương chứa trong trâm ngọc, hồng khô đẹp mắt còn nguyên tai quả, hoa hồng dại hun trong chăn màn, y phục đều do chính tay bà ấy theo ngự mệnh sắp xếp..."Nương nương, lão nô có lỗi với người", Phương cô cô chưa nói hết câu, ngoài cửa đã vọng tới âm thanh ồn ào. "Huyện mỗ có chút chuyện, xin được tham kiến nương nương". Nàng lập tức lau nước mắt, khôi phục lại dáng vẻ bình thường. "Mời vào"
"Nương nương, bây giờ chúng ta phải làm sao?", Phương Diệu lo lắng hỏi, đưa mắt nhìn theo tên huyện quan thân tàn ma dại đó thất thểu rời đi, đúng là bộ dáng của kẻ không thể tin tưởng. "Chuyện này không cần lo lắng, đợi địa tiên đó mất đi pháp lực, kế hoạch của chúng ta sẽ thành công". Trước nay nàng ta nghe theo di huấn của sư phụ, đem pháp lực bảo vệ thôn dân, đôi bên lại vốn có ân oán từ trước. Hoàng hậu nương nương của kiếp trước, chính là thượng tiên bảo vệ đá Tam Sinh. Nàng nhất quyết không gạch tên hai kẻ đó ra khỏi trần duyện, mới khiến Thiên đế nổi giận, sai Trường Giang hà dâng nước giết chết thôn dân. Đôi mắt tiểu tử năm đó dọa thiên đạo sợ hãi mà lùi lại, bây giờ chắc chắn cũng không để nàng đạt được mong muốn. Huống gì năm đó có kẻ giả mạo sư phụ tôn quý của nàng ta, giết hại người trong lòng. Ánh mắt nàng đanh lại một chút, uất hận xen lẫn tiếc thương, huyết lệ nhỏ ra khỏi hốc mắt. "Tại sao lại cố chấp như vậy? Hại bản thân mình tẩu hỏa nhập ma, thẳng tay sát hại bách tính, chỉ vì nữ tử đó sao?". Bức tượng cẩm thạch lạnh lùng đứng trước mặt nàng, không nói không rằng. Nếu phong ấn âm huyết đó không thành công, có lẽ hắn đã thực sự hồn phi phách tán. "Nương nương, người đừng quỳ nữa, ngài ấy, ngài ấy sẽ không trở về đâu", nàng đưa tay bịt chặt hai tai, nếu ngày đó chàng nói rõ lòng mình,..."Tại sao, tại sao chứ!".
Đằng này, Thanh y cùng tiểu bạch lang kinh ngạc nhìn kiệu tân nương dừng lại bên một cái hồ, tân nương bước ra ngoài, trên đầu đội một cái khăn hỷ đỏ thẫm. Kì lại, vốn dĩ hỷ phục vốn chỉ nên dùng đỏ hồng lựu gợi niềm vui, nhưng tấm khăn này, nhìn đi nhìn lại thì thật sự rất giống màu máu, có chút đáng sợ rồi đó. Bỗng nhiên, tân nương như bị thôi miên, đi đến bên mặt hồ không một gợn sóng, từ từ trầm mình xuống đó, mặt mày không biến sắc. "Không", Thanh Y theo phản xạ lao lên phía trước, liền bị đại bạch khuyển chồm tới ngăn lại. Mấy kẻ đứng trong đó đã nghe ra tiếng động, bọn chúng lập tức đứng đâu lưng vào nhau, phá giải kết giới. Một tiếng nổ lớn, thần thức vàng óng bay bay trong không khí, làm đầu óc tiểu đế cơ có chút choáng váng. "Chúng kìa, mau đuổi theo", một tiểu nữ tử đi cùng một yêu thú, vốn không phải khó phát hiện. Một trong mấy kẻ đó ngự kiếm đuổi theo, bóng con bạch lang đó thấp ẩn thắt hiện trong mắt y, một kiếm giáng xuống, chém vào hư vô. "Cái quái..." một mũi kim bay tới, đâm vào tử huyệt, kẻ đó lập tức nằm ngay đơ. Lý Bạch Triết lúc này mới bế Thanh Y từ sau một gốc cây. Tiểu đế cơ sau khi thi triển Kim giao trâm thì cũng chẳng còn mấy phần sức lực. "Đế cơ, người không sao chứ?", nàng mơ hồ ngước về phía có tiếng gọi, theo thói quen vươn tay tới xoa đầu hắn một cái, giống nàng vẫn hay làm với tiểu bạch lang. Lý Minh Triết có chút ngạc nhiên, nhưng vẫn không câu nệ bế nàng quay về. Vốn ngày đó hai người cãi nhau vì hắn được Ma Tôn chỉ định trở thành cận vệ của Đế cơ, nhưng Thanh Y lại nghĩ biểu ca không tin tưởng mình, nhất định không thu nhận hắn. Tiểu đế cơ à, tôn thượng thương người như muội muội ruột, tại sao người không nhận ra chứ? "Không biết, Minh Lan ra sao rồi?", hắn lập tức lắc đầu, muội ấy đâu còn là Lý Minh Lan nữa...Hắn ngước nhìn khuôn mặt đang say ngủ trong lòng mình, tự nhiên lại thấy có chút đồng cảm với nữ nhân này.
"Ta nghĩ chúng ta cứ là nên quay về thôi, ở đây có pháp trận của địa tiên cô cô bảo vệ rồi", nàng buồn chán đưa tay nghịch nghịch mấy mảnh bạc được khảm trên bức tượng hắc y nhân, bỗng tự nhiên lại nhớ ra cần phải tôn trọng cổ nhân, liền nghiêm trang đứng lên, "Hạ Vãn thủy thần, xin lỗi người". Thượng Huyền đang ngồi ngay kế bên nàng, nghe vậy cũng tỉnh cả ngủ, "Hạ Vãn?". Nàng thản nhiên gật đầu một cái, liền thấy sắc mặt hắn sầm xuống mấy phần, liền lập tức giải thích, "Sư phụ của địa tiên cô cô". Nàng biết hắn đang cảm thấy có lỗi, ma tôn vắng mặt lâu như vậy, cảm thấy có chút mù mờ là không thể tránh khỏi. Nhưng hình như có gì không đúng lắm, Thượng Huyền ngoài việc đưa mắt trông chừng pháp trận, phần còn lạ là lườm cháy máy cả nàng lẫn bức tượng vô tội, thi thoảng lại lầm bầm gì đó. "Cho huynh cái này, coi như tạ lỗi nha", hắn đưa mắt nhìn lên, lại thấy một cái bánh đậu thoang thoảng hương thơm, giống như năm đó được đưa tới trước mặt hắn. "Chỉ là ta có chút tò mò thôi, nhưng có vẻ đây đã từng là mộng cảnh của huynh", không sai. Năm đó hắn vẫn còn là tiểu ma đầu của ma cung, lại rất hay làm phụ mẫu nản lòng. Vấn đề là hắn thực sự không hiểu được cảm xúc con người, đối đãi với kẻ khác phần nhiều là lạnh lùng, cũng có thể là vô cảm. Lúc được đưa tới đây, Thượng Huyền vốn nghĩ là hắn sẽ n