Chương 32: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

"Thanh Y, ta không chắc lắm, nhưng", âm thanh chỉ một mình nàng nghe thấy vang lên, át đi tiếng nói của tiểu hoa yêu: "Tiểu cô nương, đừng có tự ti như vậy", "Tỷ nói cái gì vậy hả, chưa có ai dám chê tài nghệ của bổn đế...à cô nương đâu đó", Thanh Y vươn tay vẽ thêm một cái hoa điền lên trán nàng, vừa hích nhẹ tiểu bạch lang đang lo lắng quanh đi quẩn lại trước mặt rồi mới thản nhiên đưa cái gương đồng cho Quỳnh Yêu nhìn thử. Nàng vốn không tự tin về dung nhan của mình lắm, nếu không thật cần thiết thì cũng sẽ không cố ý tô son điểm phấn gì. "Nếu ta vẫn không đủ...", "Chiêu Đệ, tỷ luôn luôn là cô nương đẹp nhất trong mắt ta", Hàn Cảnh Lăng ló đầu vào phòng, đệ ấy đang mỉm cười. Gò má nàng tự dưng đỏ lên một chút, run run nhìn lại gương mặt mình. Cũng không quá tệ mà, mỹ nhân kế lần này thành hay bại, cũng phải dựa vào chính mình mà thôi. "Đây là y phục địa tiên cô cô may cho tỷ, bên trong có mê hương cùng ngân châm, đề phòng bất trắc". Quỳnh Yêu bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, bộ y phục này, quả thật rất giống thanh y lan tuyết mẫu thân may cho nàng, giống như bà ấy vẫn đang ở đây vậy. Lão địa tiên chuẩn bị tất cả những thứ này chỉ trong một đêm sao. Khoan đã..."Cảnh Lăng, chúng ta tới đây, đã được mấy ngày rồi", "Ừm, ba ngày, có chuyện gì sao?". Ba ngày, "Thanh Y, hôm nay sẽ có một cỗ kiệu hỷ chở minh hôn tân nương đi qua đây, muội thay ta theo dõi nó nhé". Tiểu đế cơ có chút bất ngờ, nhưng nàng vẫn gật đầu, ánh mắt lặng lẽ đưa xung quanh, rồi lại nhìn thấy Lý Minh Triết đang chăm chú nhìn mình. "Nhưng ta đưa tiểu bạch lăng đi cùng được không, ta hơi sợ". Quỳnh Yêu liếc hắn một cái, thấy nó bất lực gật gật cái đầu mềm mại. Mấy ngày nay ở đây, tâm tính hắn cũng khá tốt, còn lười biếng nằm nhìn Thanh Y chơi đá cầu trong sân, được ra ngoài một chuyến chắc cũng chẳng thấy phiền.

Tóm lại, bây giờ mọi gương mặt đang hướng về phía Hàn Cảnh Lăng, ánh mắt tiểu hoa yêu tràn ngập ý cười động viên, mắt Thanh Y như đang phát sáng vì tò mò. Cậu ta bất lực khẽ rướn người, biến thành một con bạch khuyển trắng muốt. "Đáng yêu quá!!!!!", tiểu đế cơ vừa bước qua tuổi tiểu hài tử chưa bao lâu, gặp mấy thứ dễ thương như vậy nàng rất khó kiềm lòng. Nó nhe nanh ra, dọa nàng lùi lại phía sau. Thanh Y bật cười, hồi nhỏ biểu ca nàng từng uống phải yêu dược, biến thành một con tiểu hắc khuyển trong ba ngày ba đêm, dọa nàng sợ muốn chết. Đế cơ tội nghiệp từ đó cũng sinh ra ác cảm với hắc khuyển, thật tiếc cho nàng:))). Trời cũng đã sáng rõ, trạch viện cũng vắng vẻ hẳn đi, chỉ có địa lão tiên dõi theo mấy đứa trẻ rời đi.

*Huyện lệnh môn

"Đại nhân, ngoài cửa,...có một cô nương muốn cầu kiến". Kẻ được gọi là "đại nhân" nhàn nhã ngước nhìn lên, mỉm cười buông một câu: "Đưa nàng ấy vào trong đi, tiểu cô nương, không nên ở lâu ngoài nắng". Dù học thuộc địa hình nơi này rất kỹ, Quỳnh Yêu cũng khó tránh được lo lắng. Nàng nhìn màn trướng treo xung quanh trong lòng không kìm được một chút bực bội với con tiểu khuyển đang nằm gọn trong tay mình. Nó nhìn vô cùng vô tư, thỉnh thoảng lại dụi dụi đầu vào tay áo nàng, đôi mắt đậm chất: "Hàn Cảnh Lăng" nhìn nàng không chớp mắt. Vậy là, bình thường bổn cô nương xấu lắm hả ;-;. Nó lắc lắc cái đầu, ý cười trong mắt đậm thêm một chút. Cảnh Lăng, ta đang cần tập trung tinh thần, đệ đừng có làm ta phân tâm như thế... "Tiểu cô nương, tới đây đi". Nàng đưa mắt nhìn lên, thấy một kẻ đang ngồi bên mái hiên, đuôi mắt khẽ nhếch lên, là đào hoa nhãn. Y mỉm cười nhìn nàng, giống như đang soi xét. Được rồi, bật mood thảo mai, sau đó nàng sẽ ăn chay sám hối sau vậy. "Đại nhân, tiểu nữ làm phiền ngài rồi", nàng vui vẻ nói, đuôi mắt khẽ liếc về phía trước, làm Cảnh Lăng cũng sốc ngay đơ. Tỷ còn chưa từng nhìn ta kiểu đó nữa.

"Không sao, nàng tới đây có chuyện gì", nghe giọng nói cố tỏ ra nhẹ nhàng của một kẻ gấp đôi tuổi mình cũng đủ khiến tiểu bạch khuyển rợn tóc gáy. Quỳnh Yêu mỉm cười bước tới ngồi bên kia bàn trà, ánh mắt nàng ánh lên vẻ mơ màng mà thiếu niên kia chưa nhìn thấy bao giờ. "Tiểu nữ nghe nói ở Miếu Nguyệt Lão có một bức họa rất đẹp, có chút tò mò muốn xem thử", nàng cúi đầu xuống một chút,"Chuyện nhỏ như vậy tiểu nữ cũng chẳng thể làm được, đành tới nhờ vả đại nhân vậy". Y vẫn im lặng quan sát nàng nãy giờ, hôm nay cũng thật may mắn, tự nhiên lại có một tiên nương giáng trần. Ngay cả Quỳnh Yêu chắc cũng không nhận ra nàng nhìn rất tinh tế, mái tóc mây vấn trâm ngọc, trong tay ôm tiểu khuyển trắng, nhìn rất giống ngọc nữ của Tây Vương Mẫu chốn thiên cung. Thấy ánh mắt tiểu nữ ánh lên vẻ nôn nóng, y mới hàm ý mà mở miệng: "Tiểu cô nương, bản quan trước nay, vốn không thể tùy ý mà giúp đỡ ai cả". Nhìn đôi mắt thâm trầm lóe lên nham hiểm của y, Cảnh Lăng có chút nóng ruột, sao tỷ ấy còn chưa lấy ngân châm ra chứ. Quỳnh Yêu mỉm cười, ánh mắt ánh lên vẻ ngại ngùng, một chiếc hộp nhỏ được đặt trên bàn. Thiếu niên khẽ nhìn về phía trước lập tức cứng cả người, bên trong, là một nhành cát đằng. Chơi lớn vậy tỷ. Y hiển nhiên hiểu nhành cát đằng đó có nghĩa là gì, đằng nào cũng không thiệt chút gì, vậy tại sao không. Cảnh Lăng nghiến răng nghiến lợi, tỏ ra hung dữ tới mức khiến nàng cảm thấy sốt ruột. Một vòng tay khẽ khàng ôm chặt lấy thiếu niên ma thần, giống như nàng đang sợ hãi.

"Tiểu cô nương, nàng chắc chứ?", bàn tay y vươn ra, nắm lấy cổ tay nàng. "Bức họa ấy quan trọng với nàng tới thế sao", gương mặt y lóe lên vẻ hiểm độc đáng sợ, đột nhiên, lại thấy cảm giác nhói đau từ bàn tay truyền tới. Một thiếu niên hung dữ đang đứng trước mặt huyện quan, bội kiếm sáng lòe nháng tới, rạch một đường trên tay y. Cậu ta có vẻ chẳng còn lý trí nữa, bàn tay cầm kéo khẽ run lên, khóe miệng nhếch lên hung ác, ma ấn trên trán lóe đỏ: "Nếu ngươi không mau giao thứ đó ra, ta sẽ giết chết tên hèn hạ nhà ngươi". Huyện quan tất nhiên biết lượng sức mình, y đành tung một cái chai nhỏ về phía hai người, lại cay cú mà buông một câu: "Tiểu cô nương, hóa ra không thiện lương như ta nghĩ nhỉ?". Khóe mắt nàng đỏ lên, trông như sắp khóc. Liền sau đó, một cú tát giáng xuống, giọng nữ tử đó không hề nhân nhượng vang lên: "Thôn dân đang chết dần, huyện lệnh như người có biết không? Đừng hòng...đừng có ở đó mà giáo huấn ta". Ngay cả Cảnh Lăng cũng có chút sững sờ, yêu ấn trên trán nàng sáng lên đầy nguy hiểm, "Kẻ như ngươi, thật uổng phí thiên đạo công bằng". Một tiếng nổ vang lên, và đầu y vô thức đập xuống nền đất lạnh, liên tục từng cái một. "Cảnh Lăng!!!", Quỳnh Yêu quay lại đằng sau, thấy mắt thiếu niên đó đỏ rực như máu chảy, ma ấn tụ dần trên trán, quầng thâm dưới mắt ngày càng đậm. "Ngươi, tên khốn kiếp nhà ngươi...dám đụng tới người của bổn tọa". Bổn tọa? Đúng là hắn, yêu nhãn không bao giờ nhầm, tâm can nàng cũng thế. Hắn dang tay ra, đón tiểu hoa yêu đang dốc toàn lực chạy về phía mình. Nàng run rẩy vùi đầu vào mái tóc dài của hắn, nước mắt tuôn không kìm được tràn khỏi khóe mắt: "Tôn thượng!". Lúc này Thượng Huyền mới dừng tay, hắn khinh bỉ liếc nhìn tên kia, rồi liền một mạch kéo tay nàng ra khỏi nơi này.

"Ta quay về rồi mà, nàng...nàng đừng khóc nữa". Hai người vừa đi vừa nói chuyện, loáng cái đã tới Miếu Nguyệt Lão. Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, Ma tôn có vẻ dịu dàng hơn một chút rồi nhỉ? Thượng Huyền đang nghiêm túc nhìn lại bộ bạch y đang mặc trên người, hắn nhíu mày một cái, bộ y phục đó chuyển thành màu đen, giống như hắn không còn muốn liên quan chút nào tới Hàn Cảnh Lăng vậy. Tiểu hoa yêu có chút buồn cười, lén đưa tay ra, nắm lấy tay hắn. Thượng Huyền mỉm cười, nét cau có trên gương mắt hắn liền biến mất. "Ào", pháp trận kia được phá giải, bức bích họa hiện ra, nhưng có gì đó không đúng. Các ký tự bị đảo lộn hết cả, hình vẽ cũng không đúng, nhưng có vẻ là còn nguyên vẹn. Trên trang vẽ một phụ nhân đang cầm một con dao đá, dưới đất đặt một cái bát ngọc. "Lãnh Túc phu nhân, lấy máu ở tay trái", phụ nhân trong bức tranh, đang trích huyết từ tay phải. Ánh mắt hắn hướng ra phía sau, nhìn tới một chiếc gương đồng. "Tiểu hoa yêu, bên này". Quả thật qua tấm gương đó, cổ ngữ dần dần hiện ra, toàn những câu từ khó hiểu. "Chín hài tử, một thiếu niên?", "Huynh nhìn qua bên kia một chút, mười bảy tân nương, một tượng cẩm thạch trắng", hai người dán mắt vào tấm gương hơn nửa ngày, vẻ kinh hoàng của bức tranh đó dần dần lộ ra. Pháp trận này, không chỉ cần máu là thuốc dẫn, mà còn cần một pháp trận, hòa cùng hồn chín tiểu hài tử và một nam thiếu niên, oán khí của mười bảy tân nương cùng một bức tượng...Hai người nhìn nhau, bỗng hiểu ra tất cả. Không ngờ vị hoàng hậu ấy, lại chấp niệm tới vậy.