Chương 31: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

"Tẩu tẩu, sao tiểu khuyển (????) đó chưa cùng biểu ca của ta trở về, đã hơn nửa ngày rồi đó", Thanh Y lo lắng đưa mắt nhìn ra ngoài, nhẹ giọng hỏi nữ nhân đang ngồi bên kia bàn, nàng đang cầm một cái chén ngọc chạm khắc lưu ly, trà ướp hương trong đó đã nguội hết. "Ta cũng không rõ nữa, muội đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì đâu, có điều...muội nhìn thấy hắn thì không được ngất xỉu đâu đó:)))". Thanh Y mở to đôi mắt xanh biếc còn mang nét của một tiểu cô nương, 'vậy chắc chắn là nhìn huynh ấy cực kỳ cực kỳ khủng khiếp...'. Ngoài cửa một âm thanh quyết liệt vang lên, gà bay chó sủa, lông gà vỏ tỏi văng tung tóe. "Cái gì nữa vậy", Quỳnh Yêu có chút tò mò nhìn ra ngoài, khuôn mặt liền lập tức tắt nắng. Hàn Cảnh Lăng đang vắt chân lên cổ chạy về phía trước, đằng sau là đại bạch lang đang hung hăng cố đợp lấy vạt áo hắn, nhìn đúng là cực kỳ khiếp đảm. "Chuyện gì cũng đến tay bổn lão nương", Quỳnh Yêu hậm hực bước ra ngoài, phi thân chắn trước mặt Cảnh Lăng, ánh mắt u ám nhìn Lý Minh Triết. Con đại bạch lang đó vẫn rất cứng đầu, âm thanh gầm gừ trong cổ họng phát ra nghe vô cùng có khí thế, cho tới khi nó nhìn thấy Thanh Y. Như vấp phải khúc gỗ chắn ngang đường, đại bạch lang vấp váp lăn tròn một cái, biến lại thành tiểu bạch lang, nó bất lực hua hua hai chân, trừng đôi mắt to tròn nhìn thấy niên đang đắc ý đứng bên cạnh nàng. Cảnh Lăng gượng người ho khan một tiếng, đưa tay khẽ kéo vạt áo nàng tìm một chút an ủi rồi lập tức ngất xỉu, miệng chỉ mấp máy được một câu: "Chiêu Đệ, ta xin lỗi". Quỳnh Yêu ngỡ ngàng nhìn đệ ấy ngã xuống, ma ấn trên gương mặt phát ra ánh sáng đỏ lập lòe, giống một kẻ sắp tẩu hỏa nhập ma. Cảnh Lăng, đệ đừng làm ta sợ, Cảnh Lăng, đừng giống như hắn, xin đệ... Bên kia Thanh Y cũng vất vả không kém, tiểu bạch lang cứ sơ hở tý là nhào tới cắn Cảnh Lăng, làm nàng vất vả lắm mới ngăn nó lại được, "Tiểu bạch lang, ngươi ngoan ngoãn một chút đi, không thì đừng trách ta", nàng nghiêm giọng nói, ánh mắt phát ra tia điện lẹt xẹt, làm Lý Minh Triết lập tức nằm im re, đến cả cọng lông đuôi cũng không động đậy (ta nói nó nhụt gì đâu:) ). Thanh Y quẳng nó qua một bên, vội vàng chạy lại chỗ biểu ca của mình. Lý Minh Triết nhìn nàng lo lắng tới trào nước mắt, hai cái tai lặng lẽ dỏng lên, đôi mắt bạch nhãn khẽ nhíu lại. Hình như có một lần hắn bị thương không nhẹ, muội muội hắn cũng đã sợ hãi như vậy. Cái đầu tiểu bạch lang khẽ lắc lắc, nó lẻn lẻn tiến lại gần, đặt một chân trước khẽ chạm lên cổ tay thiếu niên. Mạch còn đập, cậu ta chưa chết.

Trời đã sẩm tối, cả bốn người mới yên vị trong trạch viện nhỏ. "Bệnh tình của cậu ta không đáng lo ngại, đây là thiếu niên đã xô xát với hộ vệ Huyện lệnh phải không, cậu ta may mắn đấy", đại phu nói xong liền rời đi, để lại 3 con người ngơ ngác sáu mắt nhìn nhau, thật là không thể tin nổi. Thanh Y kéo kéo tay áo Quỳnh Yêu, thì thầm: "Tẩu có chắc đây đúng là huynh ấy không, ta thấy kì kì sao á". "Muội yên tâm đi a, cái nết này là đúng rồi". Cảnh Lăng vẫn ngủ khá say, mi mắt nhàn nhạt khép lại, cũng không biết mình đang bị nói xấu. Nàng kéo một cái ghế ngồi xuống cạnh đầu giường thiếu niên, lặng lẽ mỉm cười. "À ta có nấu cơm tối rồi a, tẩu mau tới đây ăn đi, chắc huynh ấy sẽ ngủ thêm chút nữa", Thanh Y vui vẻ nói, nàng đang ngồi trước một cái bàn, bên trên là một số món ăn không xác định được danh tính. "À, cảm ơn muội, nhưng ta chưa đói", nụ cười của Quỳnh Yêu đã tắt hơn một nửa, nàng kéo cái ghế lại gần chỗ Cảnh Lăng một chút, cố thủ ở đó dù trời có sập cũng quyết không đi đâu. "Vậy ngươi thì sao?", trước ánh mắt mong chờ của tiểu đế cơ cùng cái nhìn cầu cứu của tiểu hoa yêu, Lý Minh Triết liền cố gắng lết xác tới bên bàn, đôi mắt bạch nhãn nhìn chằm chằm vào mấy món ăn "đẹp mắt" bày trên bàn. Cũng phải thôi, dù sao Thanh Y cũng là đế cơ, chuyện nàng chưa nấu ăn bao giờ cũng là điều dễ hiểu. Bỗng 'choang' một cái, cái chén trên tay Quỳnh Yêu tuột khỏi mấy ngón tay lóng ngóng của nàng, làm tiểu bạch lang nhất thời xao nhãng, đã bị Thanh Y lừa đút cho nó một món ăn gì đó. Tiểu hoa yêu đang lúng túng dọn lại các mảnh chén vỡ, lòng cầu mong 'chiến hữu' của mình toàn mạng vượt qua lần này. Lý Minh Triết thản nhiên ăn mấy món đó, dù sao so với mấy món ở quân doanh hắn từng phải ăn thì cũng gọi là có chút mùi vị. Quỳnh Yêu còn đang lúi húi dọn dẹp thì đã bị một bàn tay khác nhanh như chớp nắm lấy cổ tay nàng ngăn lại. "Đừng đụng vào đó, tay nữ nhân không nên mang sẹo, cứ để ta giúp nàng". Cảnh Lăng vươn vai ngồi dậy, giống như chỉ vừa ngủ một giấc dài. Ánh mặt cậu ta vẫn ấm áp như vậy, ma ấn trên trán hoàn toàn biến mất, trái tim nàng khẽ giật nhẹ một cái. Đệ chết với ta rồi. Và tất nhiên là sau đó hội đồng cổ đông 3 thành viên đã đứng trước mặt hắn tra khảo. Sống mũi tiểu hoa yêu đã bắt đầu cay cay, nàng chẳng thèm nhìn cậu ta một cái. "Huynh dọa chúng ta sợ thấy ma giữa ban ngày luôn đó", hội phó Thanh Y điềm nhiên đóng góp ý kiến, đứa còn lại cũng loi choi muốn cãi lộn: "Gừ gừ, ẳng ẳng hú hú":))) Hàn Cảnh Lăng quay cuồng cả đầu óc, cuối cùng đành nhìn Quỳnh Yêu cầu cứu, ánh mắt long lanh: "Chiêu Đệ, ta hứa sẽ không có báo tỷ nữa mà". Nàng ngẩn người, cái vẻ mặt này, thật là...sát thương. Cuối cùng nàng cũng tiễn được 2 đứa kia ra ngoài, dù gì tụi nó cũng sẽ áp vách tường nghe lén, nhưng Cảnh Lăng đang có vẻ khá hoảng loạn, nên nàng cũng không nỡ để đệ ấy hoang mang thêm. "Ta tìm được ở nơi đó có một lệnh bài, là ấn khắc của Huyện lệnh". Đằng sau khung cửa vang lên tiếng chí chóe, hai người đó lại cãi nhau rồi sao. "Vậy là ta bí mật tới đó, tên huyện lệnh đó huênh hoang đủ thứ chuyện, hắn nói rất nhiều điều kinh khủng, cả về cha mẹ ta, cả về Diệp gia...". Hai tay thiếu niên siết chặt lại, hai mắt đệ ấy đỏ ngầu, huyết ấn trên trán đỏ gắt lên. Một bàn tay nhẹ nhàng tách những ngón tay đó ra, cuối cùng vỗ nhẹ lên tay cậu một cái: "Đừng tự làm mình bị thương". Làm sao đệ ấy một mình đánh nhau với từng đó kẻ vẫn về được tới đây nhỉ. Cảnh Lăng thường ngày vui vẻ dễ gần, nhưng một khi đệ ấy tức giận lên, thì có thể vô cùng đáng sợ. Yêu ấn trên trán Quỳnh Yêu cũng đang phát sáng lên, ngày còn ở Thảo Hi Am nàng có nghe được một vài chuyện về tên huyện lệnh đó, tân nương được đưa tới phủ đó rất nhiều, hầu như chẳng ai quay lại cả.

Trời cũng khá là khuya rồi, Quỳnh Yêu canh lúc Thanh Y đã ngủ say, mới nhẹ nhàng nhấc kim cương bảo vật của nàng ấy lên, tiểu bạch lang khó hiểu nhìn nàng, thì đã thấy mình đang bị vứt cái bẹp xuống nền đất bên cạnh giường của Hàn Cảnh Lăng, bên trên là một đống thư tịch cổ. Tại sao lại là ở đây chứ. "Ngài đừng có làm loạn, trông chừng một mình hắn là đủ mệt rồi đó", "Ta biết rồi, Hàn thiếu phu nhân" "Haizz, ngài cho ta xem lại cái ấn ký đó đi". Lý Minh Triết giơ một chân bên phải lên, là hình vẽ một bông hoa mõm sói. "Thập Lang Yêu", nàng khẽ đẩy mấy cuốn sách qua một bên, mở ra một bản vẽ cũ kỹ. Tiểu cô nương à, ngươi thực sự mang đống này bên người sao? Tiểu bạch yêu nghiêng đầu, một người tới tách trà còn cầm không vững thì sao có thể bảo vệ đống thư tịch này nhỉ. Nó cúi đầu nhìn đống thư tịch, cuối cùng suýt nữa té ngửa ra sau. "Ngài nhỏ tiếng thôi, hắn còn đang ngủ đó". Haizz ngươi chỉ quan tâm tới hắn thôi hả...Cái thư tịch này ghi rằng, một khi bị nhiễm thứ độc này, kẻ đó phải tìm được thuốc giải trong vòng bảy tuần trăng, nếu không sẽ vĩnh viễn trở thành lang thú, còn có thể độc phát mà bỏ mạng. Lý Minh Triết lắc lắc đầu, hắn dù sao cũng là tướng quân, không thực hiện được những thứ này thì đúng là mất mặt. Hai cái tai trên đầu tiểu bạch lang lúc lắc trước con mắt hiếu kỳ của Quỳnh Yêu, hắn khẽ rướn người, biến trở lại thành một nam nhân áo trắng. "Tại sao ngài lại bị nhiễm thứ độc này", "Có một tiểu tử xuất hiện ở kết giới Ma cung, hắn tự xưng là đệ đệ của Thanh Y đế cơ, ta có tới đuổi hắn rời khỏi đó, chắc hắn đã chớp khắc đó hạ độc ta". Thanh Y đâu có đệ đệ nào đâu. Một giọng nói lạnh như băng vút lên, khiến hay con người đang lén lút thậm thụt kia giật bắn cả người. "Người là ai, mau biến khỏi đây", hai mắt Cảnh Lăng mở trừng trừng nhìn kẻ lạ mặt ngồi sát sàn sạt (trong mắt cậu ta hoi) bên cạnh nàng. Bội kiếm đệ ấy để bên người phát ra lân quang, bay vút tới tay Cảnh Lăng. Thôi xong, tiểu bạch khuyển vội vàng lao vút ra khỏi phòng, bỏ lại Quỳnh Yêu ngơ ngác nhìn khuôn mặt ver Thượng-Huyền của thiếu niên ma thần. "Mê An khí, khởi", nàng chỉ kịp hô lên một tiếng ngay trước khi Cảnh Lăng kịp hỏi điều gì, mi mắt đệ ấy khép lại, vệt đỏ đỏ do tức giận vẫn đang vô cớ ẩn hiện trên vầng trán cậu ta. "Chàng đang ghen đó hả", nàng bật cười, đưa tay khẽ xoa xoa mái tóc bay toán loạn của Cảnh Lăng, trong lòng cảm thấy ấm áp kì lạ.