Đại điện phía xa xa lọt vào tầm mắt Quỳnh Yêu, nơi một nam nhân tuấn lãng trẻ tuổi đang trầm ngâm suy nghĩ trên long ỷ. Nàng cũng chẳng ngạc nhiên chút nào, cảnh tượng này thực sự rất quen thuộc, chỉ là tiểu hoa yêu không thể nhớ đã thấy nó ở đâu mà thôi. Nàng đang đứng sau mấy nữ nhân trẻ tuổi, mặc y phục màu thanh thiên của ngự tiền cung nữ, trên tay là một cái quạt lụa kết bằng đuôi khổng tước. Lão thái giám cau mày nhỏ giọng quở trách: "Hôm nay là Đại Tần công chúa tiến cung, các ngươi chớ có sơ suất". Nàng có chút lo lắng liếc nhìn cung nữ đang đứng cạnh mình, nàng ta mặt mũi cũng đã tái nhợt. Cổng điện chính mở ra, bóng một nữ tử xuất hiện. Quỳnh Yêu có chút tò mò, Đại tần công chúa? Là tiểu công chúa mới phải, vì nữ tử đó chắc chưa bước qua tuổi thập tam. Nàng ngẩng cao đầu, cặp mắt phượng điểm một chút chu sa hướng về phía trước, kiêu hãnh cùng ngạo kiều. "Đại Tần Lãnh Ngọc Uyển, tham kiến bệ hạ", nàng cúi đầu, lại có vẻ không nén được hiếu kỳ mà lén nhìn lên trên một chút. Gương mặt thiếu niên dần dần phác họa đường nét tinh xảo trong ánh mắt nàng, hắn bình thản mỉm cười, trong đáy mắt lẳng lặng giấu đi một chút ái ngại: "Miễn lễ". Nữ tử kia có vẻ không chú ý tới điều đó, một nụ cười bừng nở trên khóe môi, đem đến vài vẻ nhu hòa trên gương mặt băng lãnh. Hắn thở dài, khẽ lẩm bẩm điều gì, nghe giống như: "Thật đáng tiếc" Quỳnh Yêu cũng lờ mờ nhận ra được chuyện gì đó, thì đã thấy khung cảnh trước mắt thay đổi.
Một cung điện rộng lớn hiện ra trước tầm mắt, lụa đỏ giăng khắp nơi, hoa trà mi ngậm nửa vành trăng, cùng cát cánh sắc bàng bạc sắc trắng khoe mình trong gió. một nữ tử lạnh lùng đang ngồi trước bàn trang điểm. Bên cạnh nàng là một bộ phượng y thêu phỉ thúy phối với chỉ vàng, hoa mẫu đơn cùng chim phượng sinh động lấp lánh, hy khí ánh lên rạng ngời. Y phục ở Ma vực cũng đã được tính là cầu kỳ, lại chưa sánh được một phần những gì Quỳnh Yêu nhìn thấy. Nữ tử đó nhàn nhạt mỉm cười với nàng, nhẹ giọng hỏi: "Liễu ma ma?". Tiểu hoa yêu giật mình, đây là tiểu công chúa nàng nhìn thấy lúc trước sao? Lãnh Thị có vẻ đã lớn hơn một vài tuổi, đã ra bộ dáng một thiếu nữ ưu tú. Nàng run rẩy gật gật đầu, tiến tới giúp nàng vấn lại mái tóc đen dài. Một thị nữ đứng kế bên công chúa, đưa tay sửa lại tà phượng y của nàng, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui: "Công chúa, hoàng thượng thật sự rất yêu thương Người". Khuôn mặt Ngọc Uyển bừng sáng, gò má lặng lẽ ánh lên nét ngại ngùng: "Phương Diệu, trong cung cẩn thận lời nói". Phương cô cô, vậy đây chính là...Cây trâm hoa rơi xuống mặt đất một cái cạch, Quỳnh Yêu vội vàng vươn tay, bắt lại được nó. "Ngươi, ngươi bị cái gì vậy hả, có biết đây là ngân châm hoàng thượng ban riêng cho nương nương không hả?", "Lão nô, mong nương nương thứ lỗi"."Phương Diệu, bỏ đi, Liễu ma ma cũng lớn tuổi rồi...". Nữ tử khôi phục lại vẻ lạnh lùng trên gương mặt, quay lại tiếp tục nhìn gương mặt mình trong tấm gương đồng, khẽ thở dài. Khuôn mặt nàng còn quá non nớt, mãi mãi không thể sánh bằng Hiền phi Lý Minh Lan..."Nương nương đừng quá lo lắng, nô tì...". Phương Diệu luyên thuyên một hồi, cũng không biết đã nói những gì, Quỳnh Yêu không còn nhớ rõ nữa. Nàng còn đang bận xem xét chiếc trâm cài lúc nãy. Hoa yêu vốn quanh năm suốt tháng chăm sóc thảo một, không thể là không nhận ra, bên trong chiếc châm cài có một viên đan dược nhỏ, trong đó chứa xạ hương...Trên bàn, là một đĩa hồng khô, còn nguyên cả tai hồng, nhìn vô cùng đẹp mắt. Vị Hoàng hậu nhỏ tuổi vẫn không hay biết gì, nàng khẽ vân vê tà phượng y, ánh mắt lấp lánh giống y như ngày nàng lần đầu tiên nhìn thấy thiên tử. Quỳnh Yêu thở dài, nàng ngay từ đầu đã biết vị hoàng đế đó có ý nghi kị công chúa Đại Tần, nhưng không ngờ hắn tàn nhẫn đến vậy. "Liễu ma ma, cảm ơn ngươi", nàng ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đã thấy hoàng hậu nương nương đã y áo chỉnh tề, đang đứng trước mặt mình. "Nhờ ngày đó có ngươi đỡ lời, hoàng thượng mới thu nhận bổn cung". Nàng bình thản rời đi, không để ý đến những giọt nước mắt đang lăn dài trên khuôn mặt lão ma ma.
Khung cảnh lại một lần nữa biến mất, bây giờ Quỳnh Yêu là một nữ tử trẻ tuổi, nàng đang đi cùng một vị đại phu, tới cung Khôn Ninh. Lãnh Hoàng Hậu nhàn nhạt nhìn hai người, đáy mắt nàng long lanh nước. "A Vi", vị đại phu đó khẽ nghiêng đầu nhìn nàng. Tay Quỳnh Yêu như bị kéo về phía trước, nàng thận trọng đặt một mảnh vài lụa lên tay hoàng hậu. Nàng nhìn có vẻ hồi hộp, vóc dáng đã vài phần gầy yếu hơn so với trước kia