Chương 29: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Dung dăng dung dẻ một hồi hai người cũng tới được miếu Nguyệt Lão. Dù không có tên gọi là chùa Bà Đanh nhưng nơi này vẫn vắng tanh vắng ngắt, lưu ly sắc tím nở rộ khắp nơi, núp dưới bóng một cây ngọc lan nở hoa dịu dàng. Quỳnh Yêu tự nhiên cảm thấy khóe mắt mình cay cay, khung cảnh quen thuộc hiện lên trước mắt. Ngôi nhà nhỏ cha nương để lại cho nàng còn cũ kỹ hơn thế này nhiều. Hoa dại len lỏi trong mọi ngóc ngách, sương giá từ khung cửa sổ giăng mắc nhẹ nhàng lên giường tủ, khắp nơi, đều là sách. Chỗ này một cuốn thư tịch cổ từ thời lão Ma Tôn, đằng kia là một phong thư cũ từ Phụng Thiên Điện chính biến, xa xa là mấy quyển thoại bản nàng cùng nương lén đọc trong những đêm trăng sáng. Từ sau khi cha nương mất, nàng chẳng còn thiết về nhà nữa. Tận ngày tới nhân gian, thế nào thật sự là 'nhà"", nàng mới thấy thấm thía,. Chỉ cần trong tim còn lưu lại bóng hình, thì cùng trời cuối đất, nhân gian muôn dặm, nhược thủy tam thiên, đều là nhà.

"Đệ nói câu chuyện đó được khắc ở đây phải không nhỉ?", nàng nghi hoặc nhìn bức tường trống trơn trước mặt mình, lại quay sang nhìn khuôn mặt ba chấm của người kia. "Rõ ràng, hồi còn nhỏ ta tới đây suốt mà", "Vậy sao?", Quỳnh Yêu bật cười, một tiểu hài tử, tới đây làm gì nhỉ? "Thật mà, ta cùng Cảnh Yên tới đây rình đại tỷ đi cầu phúc với Thúc Lang của tỷ ấy". Nghe hơi bị giả trân, nhưng cứ vậy là được rồi. Bóng dáng một hai kẻ lạ mặt thấp thoáng bên ngoài cổng miếu, dí hai người một phen chạy té khói. "Đệ từ từ đã nào, họ có đem theo lễ vật, chắc là tới cầu phúc thôi". Cậu ta vênh mặt nhìn bộ dạng đang tự trấn an bản thân nàng, khóe miệng nhếch lên hơn nửa, trông cực kỳ dễ ghét. Quỳnh Yêu cũng chẳng phải can đảm gan dạ gì cả, nhưng chắc chắn là đỡ hơn ai kia. Cuối cùng chủ tịch và phó chủ tịch hội người "dũng cảm"vn đành cùng nhau lúi húi trốn sau bức tượng hắc y nhân, giỏng tai nghe ngóng bên ngoài. "Hỡi tượng thần, xin hãy cho nữ nhi Thẩm gia bình an từ Thảo Hi Am trở về, thứ dân, xin đội ơn ngài". 'Cái gì cơ?', 'Suỵt, nghe kìa'. Một phụ nhân khác bước vào miếu, kính cẩn quỳ trước hương án: "Xin tượng thần, hãy cho mẫu tử chúng ta đoàn tụ". "Xin ngài, hãy cho Thanh An trở về với chúng ta". Đợi trong miếu không còn ai, hai người mới dò dẫm bước ra, rõ ràng đã nghe tới ngơ người. "Họ toàn cầu cái gì ở Miếu Nguyệt Lão vậy?", "Đệ chỉ để ý tới đó thôi hả, thôn dân đều muốn nữ nhi từ nơi đó quay về, tại sao vậy?". Thảo Hi Am cao quý tới như thế, chắc chắc họ sẽ không muốn vô cớ đưa con gái mình bỏ trốn. Chỉ còn một khả năng thôi.. "Cảnh Lăng!", một tia máu rỉ ra từ khóe miệng thiếu niên, nhuộm đỏ bạch y đệ ấy đang mặc. "Ta không có sao hết á, bị thương chút chút thôi...". Rất rất là có sao á. Nàng lo lắng lục lọi đan dược đưa cho đệ ấy, chăm chú nhìn Cảnh Lăng khó nhọc nuốt viên thuốc xuống, "Tối nay chúng ta tạm thời ở lại đây vậy".

Đằng sau điện chính có một gian phòng nhỏ, có thể lấy chăn nệm ở đó. "Cảnh Lăng, đệ đi đứng cẩn thận chứ, dẫm vào thư tịch của người ta bây giờ!", "Tỷ chỉ quan tâm tới mấy cuốn sách đó thôi phải không, còn ta thì sao hả?". Nhìn bộ dạng ủy khuất của cậu ta, nàng vất vả mím môi lại, cố nén cười. Tôn thượng, nếu chàng biết biểu cảm của mình...sát thương tới như vậy, chắc chắn sẽ giết ta diệt khẩu mất. Lúc nàng quay lại, đã thấy Cảnh Lăng đứng nhìn chăm chăm vào bức tường trống trơn, thỉnh thoảng còn đưa tay cậy cậy cái gì đó. "Bột gạo nếp? Có kẻ đã cố tình động vào bức tường này rồi!". "A Lăng, đệ nói cái gì?", "Tỷ vừa gọi ta là gì cơ". Nàng sững người một chút, rồi nhanh chóng tự kiểm điểm lại bản thân mình. Cũng do Quỳnh Yêu phải trông chừng cả chục đứa tiểu hoa yêu, nếu không gọi tắt tên mấy đứa thì tới Ma tôn sống lại cũng không không nhớ lại nổi. "Xin lỗi, rất rất xin lỗi nha, ta không cố ý đâu!". Cậu ta lém lỉnh cúi xuống sát khuôn mặt nàng, bá đạo nói: "Không sao a, ta thích" và tất nhiên là ăn ngay một cái cốc vào đầu. Ây, thiếu niên hồn nhiên hoạt bát nàng gặp hôm nọ, sao lại tiến hóa thành cái dạng này...Cậu ta ôm đầu, ý cười lấp lánh trong ánh mắt. "Ta...thật sự nghĩ là ta không có lớn tuổi hơn đệ đâu!", "Cũng phải a, nhưng chính tỷ kêu ta gọi tỷ như vậy mà", "Hả". Diệp Chiêu Đệ à, cô "bất hạnh"mắc vào tên tiểu tử này từ bao giờ vậy.

Hai người đang bố gối ngồi phía sau tượng thần, ký ức của nguyên chủ hiện lên trong tầm mắt nàng. Một tiểu hài tử đang vùng vẫy giữa hồ nước sâu, bên trên bờ là mấy thôn dân, đôi mắt họ vằn đỏ lên tia máu: "Tại sao người lại còn sống, tại sao nhi tử của chúng ta lại bị yêu quái ăn thịt, Yêu vật!". Đợi bọn họ kéo đi hết, một nữ tử núp phía sau thân cây lao ra, nhảy xuống hồ cứu người. Chiêu Đệ vốn cũng mang tâm tư riêng, nàng chỉ ngây thơ nghĩ rằng, cha nương không có nam hài tử, nhưng biết đâu cũng sẽ chấp nhận có nghĩa tử. May thay tiểu tử đó toàn mạng, nhưng cậu ta bị ám ảnh nặng nề, cả ngày chỉ nhốt mình trong phòng. Phụ thân đi buôn bán xa nhà, nương nàng vẫn đang quỳ ở Miếu Nguyệt Lão, nàng chỉ còn các câu kéo tài trợ với Ái Đệ. "Tỷ tỷ, làm vậy là bị cha mắng đó", "Ta biết, nhưng cũng đâu thể cứ thế vứt hắn đó ra đường". Sau đó, thì chẳng còn sau đó nữa, hai tỷ muội đành sứt đầu mẻ trán kéo đến trước cửa phòng tiểu tử kia, bày trò này trò nọ, làm màu làm mè, huyên náo cả một vùng. Lúc này Diệp gia còn ở trấn khác, chưa tới mức lụi tàn. Cảnh Lăng ngồi trong phong thẫn thờ nhìn qua cửa sổ. Nỗi sợ hãi lướt qua đôi mắt trẻ thơ, "Cứu mạng!" một nam hài hét lên, kẻ đó nhào tới, và tiếng kêu của cậu ta nghẹn lại. Từng mạng người, từng mạng người đổ xuống, máu bắn ướt người Cảnh Lăng, "Sắp thôi", đúng lúc lưỡi kiếm của hắc y nhân đó chém xuống, một lá bùa được tung ra. Một nữ nhân mặc phượng y, ánh mắt đỏ như chu sa đang chắn trước mặt cậu. Cha nương Hàn Cảnh Lăng cũng chạy vội vàng tới đó. "Cảnh Lăng!", nương cậu hét lên, vội vàng cúi xuống lạy nữ nhân kia như tế sao. Nàng ta khoát tay, một đao giết chết con yêu quái kia. Máu đỏ nhuộm hoen một mảng trời, tiếng chuông gió từng nhịp"đinh đang". Đúng lúc này..."Ta thắng muội rồi, chiếu", một âm thanh trong trẻo vang lên ngoài khung cửa, làm cậu cảm thấy tò mò. Ánh mắt tiểu hài tử nhập ngừng nhìn ra, liền thấy được một khuôn mặt sáng bừng như nắng mai, một cái bánh đậu tỏa hương thoang thoảng được đưa tới trước mặt mình. Từ hôm đó, Cảnh Lăng đã có thể ngồi sau khung cửa, cùng tỷ muội Diệp gia bày mấy trò chơi dưới bóng cây kim thanh bên thềm. "Nếu ta thắng, ngươi phải gọi ta là tỷ đó nha!", "Được!". Và tất nhiên là Cảnh Lăng thua sấp mặt, đành cắn răng gọi nữ nhi sinh cùng năm với mình bằng tỷ. Năm tháng trôi qua, Chiêu Đệ đã sớm trưởng thành, câu chuyện về tiểu tử kia nàng cũng không nhớ rõ nữa. Chỉ có Cảnh Lăng vẫn luôn mang trong mình sơn tâm, hồn nhiên lương thiện, giống như sợ nàng không còn nhận ra mình vậy.

"Tỷ không sao chứ?", nàng giật mình, bây giờ mới hồi hồn trở lại. Nhìn thiếu niên cặm cụi nhóm lửa trước mặt, Quỳnh Yêu bây giờ mới hiểu ra, tại sao đệ ấy lại nhận ra nàng ngay từ lần gặp đầu tiên, lại lúc nào cũng muốn giúp đỡ nàng. Nàng tiến lên phía trước, phá lệ phẩy tay một cái, ngọn lửa sáng bừng, chiếu lên khuôn mặt Cảnh Lăng. "Xin lỗi đệ, là ta không nhận ra đệ sớm hơn...", "Đừng khóc, tỷ chỉ nhớ tới ta một chút thôi cũng đủ rồi". Ánh mắt ấm áp của đệ ấy chiếu vào tâm can nàng, nụ cười khẽ khàng đậu trên khóe môi. "A Lăng, cảm ơn đệ". Trời đã vào canh hai, mí mắt Quỳnh Yêu dần dần trĩu xuống, đã thấy Cảnh Lăng lén lút kéo chăn đệm từ bên kia phòng qua chỗ nàng, mang theo vẻ có lỗi nằm xuống. "Ta xin lỗi, nhưng ta không thể ở một mình...ở những nơi như thế này được". Cũng phải, bức tượng hắc y nhân ám ảnh đệ ấy suốt bao năm tháng vẫn đứng sừng sững ở đó, chờ đợi. Nàng mỉm cười gật đầu, khẽ khàng tựa nhẹ vào vai người kia, nhắm mắt lại.