Chương 28: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

"Ta...đang ở đâu vậy", Quỳnh Yêu xoa xoa cái đầu đau nhức, đôi mắt dò dẫm nhìn xung quanh. Không lẽ nào, nàng lại đang ở trong phòng mình, trước mặt là Hàn Cảnh Lăng với đôi mắt đỏ ngầu. Tay đệ ấy đang nắm lấy tay nàng, nơi vết thương hôm qua còn hơi nhói. "Cảnh Lăng, làm sao ta về được đây?". Đệ ấy nghiêm nét mặt, ánh mắt nhìn như kiểu 'Tỷ biết rồi còn hỏi', khiến nàng lập tức lục lại ký ức, vẫn không tài nào nhớ ra điều gì. "Xin lỗi đệ, nhưng ta thật sự không thể nhớ ra điều gì". Bức tượng cẩm thạch trên trán mang ma ấn, pháp trận, Lãnh Túc phu nhân,... tất cả quay cuồng trong tâm trí nàng. Một cô nương đi lướt qua cửa sổ- một trong những nữ tu hôm qua. Nhưng nhìn nàng ta chẳng có vẻ gì là kinh hoàng hay sợ hãi cả. Giống như chỉ là một giấc mộng vậy. "Lúc ta tới nơi tỷ vẫn còn đang bất tỉnh đó, làm sao nhớ được gì cơ chứ", đệ ấy quát một tiếng, làm nàng bất giác cảm thấy lạnh sống lưng. Giống y hệt cái ngày phụ thân nàng vác đao đi kiếm nữ nhi bỏ trốn vậy T_T, đáng sợ thiệt chứ. "Tỷ kêu ta yên tâm ở đây đợi trong khi tỷ liều mạng mình sao, tỷ coi ta là tiểu hài tử à". Cảnh Lăng vẫn đang thao thao bất tuyệt, không để ý tới sắc mặt đang có mấy phần kém đi của mình. "Cảnh Lăng à, ta xin lỗi, nhưng đệ không khỏe sao". Cậu ta có chút ngơ ngác, lại đưa tay nhẹ nhàng đặt lên trán nàng, lắc lắc đầu: "Tỷ sợ tới ngơ người rồi à????". "Không có, khí tức có chút không ổn, đệ xem thử đi". Cảnh Lăng nhắm mắt lại một chút, rồi nghi hoặc nói: "Ở đây âm khí nặng quá, chỉ làm ta có chút tức ngực thôi". Âm khí, phải rồi. "Hôm qua đệ đứng coi từ đầu tới cuối à?", "Không có đâu a, ta đâu có ý đi rình mò gì đâu, vì thấy tỷ đi lâu quá chưa có về thôi". Đệ ấy cụp tai xuống, ánh mắt lại có mấy phần nhu hòa nhìn nàng trông đợi. "À thì,...cảm ơn đệ", "Gì cơ, ta chưa có nghe rõ a".

Nàng bật cười, nằm xuống đắp chăn ngủ tiếp. Nhưng tất nhiên là còn dealine thì vẫn phải chạy, từ ngoài cửa sổ, một tấm lệnh bài được thả xuống, làm Hàn Cảnh Lăng chật vật mãi mới túm được nó. "Tới Thôn Hạ??", nàng mở mắt nhìn khuôn mặt chấm hỏi của người kia, đột ngột nhớ ra điều gì đó. "Cảnh Lăng, đệ có bao giờ nhìn thấy cái pháp trận nào trông như thế này không?". Cậu ta nghe tới pháp trận thì hai mắt sáng lên, làm nàng cũng hơi hơi khó hiểu. "Ta cung chẳng biết nói thế nào, bên này một nét vạch, bên kia một móc khuyết, phía trước có đặt hai ngọn nến, bên trên treo một cái gương đồng, với...". "Tỷ khỏi cần nói nữa, ta biết đó là gì rồi", khuôn mặt thiếu niên ma thần hiện lên vẻ tự mãn, đệ ấy bình thản đáp lại: "Pháp trận hồi hồn a". "Vậy thì tại sao lại cần âm khí, chẳng phải dương khí mới có thể hồi hồn nhập xác sao?" "Tỷ nói là có 2 ngọn nến phải không?", "Nến hỉ?" "Có một loại pháp trận ta từng đọc được, về một quả phụ, dùng máu làm thuốc dẫn, triệu trượng phu tử trận trở về, cái này được khắc ở miếu Nguyệt lão, tỷ không biết sao?". "Tướng công, bà ta gọi bức tượng đó như vậy... Ây, vậy thì đi thôi, chúng ta tới đó". "Khoan đã, chưa được đâu", Nàng dò dẫm bước xuống giường, tới bên cửa sổ nhìn ra, Phương cô cô đang đích thân lục soát từng phòng, khuôn mặt hầm hầm sát khí. Thôi rồi, hết cứu. "Bây giờ không còn kịp nữa, đệ đừng có chạy lung tung"

Phương cô cô vốn là thị nữ thân cận của Lãnh Túc phu nhân, nay được bà ta tin cẩn giao việc dạy dỗ quy củ cho các nữ tu, thường cậy thế chủ mà ức hiếp bọn họ. "Ả Chiêu Đệ đó, còn dám vác mặt tới đây mà nhờ cậy phu nhân sao, thật không có liêm sỉ", bà ta vốn không ưa nữ tử Diệp gia, vì cha nương nàng ta lúc nào cũng muốn sinh được nam hài tử, có hại biết nhường nào cho pháp trận của phu nhân...Khuôn mặt lạnh nhạt của bà ta cau có lại một chút, dừng lại trước cửa phòng Quỳnh Yêu, không kiêng dè bước vào bên trong. "Diệp Chiêu Đệ, trong phòng của ngươi, có khí tức lạ". Đứng trước khóe môi đắc thắng của bà ta, nữ tử kia không hề nao núng. "Cô cô, phòng ta từ khi Lan Nhi rời đi, đâu còn có ai khác". Nghe tới cái tên Tống Lan Nhi, sắc mặt Phương Diệu càng tối sầm hơn nữa. Từ sau việc tân nương biến mất giữa chừng, quả thật bà ta không còn mặt mũi nào nữa. Lá bùa đó đã bị đốt cháy, Tống gia đã lập tức rời đi, chẳng còn ai để tra hỏi, chỉ có thể trút giận lên Diệp Chiêu Đệ. Mà một người như bà ta cũng có thể phát hiện ra được, cô nương này dạo gần đây vô cùng kỳ lại. Không còn cái vẻ mặt nặng nề động chút là khóc nữa, pháp lực cũng tăng thêm mấy phần, giống như bị kẻ khác nhập vào người vậy. "Nếu hôm đó, không phải ngươi đột ngột tiến bộ, không chừng sẽ phải đi thay Tống Lan Nhi đó cũng nên". Nàng ta vẫn bình thản đối diện với cái nhìn sát khí kia, nhích người qua một bên, nói với bà: "Cô cô tới đây lục soát mà nhỉ, không cần phí lời với ta nữa". Nàng vốn không hề thích những kẻ gải tạo, như bà ta. Trong phòng không có gì kì lạ, nhưng cũng không thoát được cặp mắt diều hâu của bà ta. "Trên mái nhà, là gì vậy, Diệp cô nương?", bà ta cười nửa miệng, khoát tay một cái, gạch ngói sụp xuống, là nguồn khí tức lạ bà ta thấy lúc trước. Quỳnh Yêu giơ tay đón lấy, là một con tiểu khuyển với bộ lông trắng muốt. "Cô cô đang tìm cái này hả?". Bà ta chưng hửng, quê quá trời quê, đành khôi phục lại trần nhà, rồi nhanh chóng rời khỏi đó. Đợi Phương Cô Cô đi khuất, nàng mới nắm con tiểu khuyển trên tay xuống đất một cái bẹp. "Đệ nặng quá rồi đó nha", Hàn Cảnh Lăng tỏ vẻ không đồng ý, rồi nhanh chóng trở lại hình người, vươn vai một cái, làm nàng sợ hết hồn. "Tính cách đưa đệ ra khỏi đây đã". Ây còn cái lệnh bài, vậy cũng được. Vậy là thanh niên kia lại ngậm ngùi một lần nữa quay lại hình dạng bạch khuyển.

Nhưng phải nói là đệ ấy ở hình dạng này đáng yêu chết đi được. Quỳnh Yêu phá lệ xoa đầu tiểu khuyển ấy một cái, khiến Cảnh Lăng ủy khuất cũng chỉ có thể giơ chân đá lung tung. "Được rồi, đệ làm gì dữ vậy, qua đó ta thả đệ xuống". Ra khỏi tông môn dễ hơn vào trong rất nhiều, hai người nín thở bước qua kết giới, chẳng mấy chốc đã tới được Thôn Hạ. Cảnh Lăng trở lại làm bạch y thiếu niên, làm bộ đường hoàng đoan chính hỏi nàng, "Cô nương, nàng muốn đi đâu, tại hạ nguyện ý cùng nàng tới đó" và... ăn nguyên một cái cốc vào đầu. Mà xung quanh nguời qua kẻ lại tấp nập, tuyết rơi nhẹ nhàng trên cành lá, phủ lên đầu mày thiếu niên. Đệ ấy vốn rất trưởng thành, chỉ đôi lúc mới nghịch ngợm vậy thôi, đúng chứ. Cảnh Lăng nhẹ nhàng đi bên cạnh nàng, đôi mắt quan sát xung quanh, có vẻ lo lắng. Một ông lão mặc y phục đen tuyền ngồi xếp bằng dưới một tán cây, vây quanh là một đám trẻ con, hình như đang kể một câu chuyện xưa thì phải. "Hoàng đế thương nhớ thứ phi, ngày đêm tìm mọi cấm thuật, triệu hồi nàng trở về. Không may trận pháp đó không thành, khiến vị hoàng đế trẻ hồn phi phách tán, tẩu hỏa nhập ma,...sau này" "Sau này thì sao ạ", mấy tiểu tử nhao nhao tranh nhau hỏi. Ông lão cười, đưa tay vuốt chòm râu bạc trắng: "Người đời cảm khái, cuối cùng hai người cũng được ở bên nhau, nhưng mà...hoàng hậu nương nương lại không nghĩ như vậy, nàng dùng cẩm thạch khắc nên một bức tượng, ngày ngày ôm nó vào lòng rồi bật khóc." "Có kẻ nói bà ấy phát điên, cả ngày chỉ quỳ trước chân bức tượng, khiến sắc mặt dần dần trở nên lạnh lẽo, giống như cẩm thạch trắng vậy, chỉ có đôi mắt mang màu đỏ như máu, giống màu của chu sa". Nước mắt nàng bắt đầu dâng lên trong hốc mắt, câu chuyện nghe quen quen sao ấy nhỉ. Nàng đang suy nghĩ, bỗng thấy có người nhẹ nhàng khoác một tấm áo lên vai nàng. Người đó mặc bạch y trắng tuyết, đôi mắt đen ấm áp mang muôn vàn sao sa, "Chiêu Đệ, cẩn thận cảm lạnh".