Chương 27: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

"Ây, đệ nhỏ nhen dữ vậy", nàng buồn bã nhìn bọn Thất Thố Yêu mềm mại vừa bị dẹp sạch sẽ nhưng trong mắt lại lấp lánh ý cười. Cảnh Lăng lén lút giấu cái gì đó trong lòng bàn tay rồi bất ngờ thổi phù một cái, một đàn chim sẻ bay ríu rít đậu đầy khung cửa, cả hai cùng vô tư bật cười. Trời xanh như màu mắt cố nhân, con thuyền neo bên kia bến, sóng nước long lanh. Khi gió thổi qua mái hiên, nỉ non một khúc ca khe khẽ, Quỳnh Yêu chưa bao giờ cảm thấy an tâm tới vậy. À, phải rồi, nàng vẫn chưa nói với đệ ấy về việc... "Cảnh Lăng à, ta thực sự có chuyện cần nói với đệ...", "Sao vậy, tỷ thích ta à?", cậu ta chưa nói xong đã ăn ngay một cái cốc vào đầu, còn bị rượt chạy quanh phòng một lúc. 'Ta thấy tỷ căng thẳng quá mới chọc tỷ một chút thôi mà, "Mộ Dung Thượng Huyền" của tỷ thấy cảnh này chắc chắn sẽ đánh giá tỷ đó nha'. Nhìn khuôn mặt không giấu được ủy khuất của tiểu tử kia, Quỳnh Yêu có chút sững người lại. Vậy...hắn ta thích nàng thật à...Mà chuyện đó nói sau cũng được, Cảnh Lăng khẽ nghiêng , cuối cùng cũng nghiêm túc lại: "Được rồi, tỷ định nói gì với ta cơ?". Nhìn bộ dáng cậu ta "đáng ghét" như vậy, nàng lại không đành lòng, cuối cùng lại lấy vẻ mặt bình thản mà nói: "Nếu đệ mà còn náo loạn nữa là ta đuổi cổ đệ ra ngoài đó, nghe chưa!!!". Vẻ mặt Cảnh Lăng lập tức giãn ra, còn ngoan ngoãn gật đầu một cái. "Vậy mà ta cứ tưởng...". Nàng chán nản đến ngồi bên cạnh hắn, bắt đầu đọc lá thư Tống Lan Nhi để lại. Chẳng là, tối hôm qua nàng tìm được một lá thư muội ấy giấu dưới gối. Dựa vào lượng phép bảo vệ được yểm lên đây, có thể thấy rằng pháp lực của vị cô nương này không hề yếu. "Ây, chữ viết của ai vậy, nhìn còn khủng khiếp hơn cả chữ của cha ta nữa...", (Xin lỗi Hàn lão nha, ai bảo ổng làm lang y:)) ) Cảnh Lăng lén nhìn qua vai nàng, lại vội vã đưa hai tay ôm đầu tránh một cái cốc có thể giáng tới bất cứ lúc nào, nụ cười càng nở lớn hơn một chút. Nhưng nàng chỉ ngồi im như tượng đá, ánh mặt không thể mở lớn hơn, cũng khiến cậu có chút tò mò. Quả thật vậy, nét chữ xiên xiên vẹo vẹo, không hề giống chữ một cô nương khuê các, như thể người viết đang cực kỳ hoảng loạn vậy. "Chiêu Đệ, tối hôm trước, ta có lén ra ngoài ngắm trăng một chút, có vô tình đi qua phòng của Lãnh Túc cô cô...", vậy là xong rồi. Phần sau của bức thư thì không cần bàn tới nữa, chỉ thấy ở cuối thư có viết một câu: "Chiêu Đệ, nhắc nhở cha nương tỷ, đừng cố gắng sinh nam hài tử nữa...". Nàng lật đi lật lại một hồi, cũng không thấy phần sau của bức thư. Hàn Cảnh Lăng đăm chiêu nhìn bức thư một lúc, vầng trán khẽ cau lại. Thật giống hắn làm sao..."Tiểu hoa yêu, đừng cố gắng quá sức...", nàng lại lắc lắc đầu, hắn đã đi rồi..."Tỷ mệt rồi đó, để ta tìm nốt phần còn lại cho", Quỳnh Yêu ngước nhìn lên, nụ cười của thiếu niên thật dịu dàng. "Được rồi, vậy nhờ đệ nhé".

"Còn có ta ở đây mà, ta bảo vệ tỷ", bàn tay cậu ta chìa ra một viên đan dược nhỏ, đưa cho nàng, Khóe mắt Quỳnh Yêu đang bắt đầu cay cay. Cảnh Lăng lặn lội tới đây, dù sao cũng muốn đem về một chút tin tức của tỷ tỷ, cứ giấu cậu ta mãi, nàng cũng không nỡ. "Cảnh Lăng à, Cảnh Yên,...tỷ ấy đã..". Nước mắt lăn trên khuôn mặt tiểu hoa yêu, trong lòng nàng cũng chẳng nhẹ nhõm chút nào. Bỗng có một bàn tay khẽ khàng lau giọt nước mắt trên mi nàng, giọng bình thản của Cảnh Lăng vang lên: "Ta biết chuyện đó rồi", Quỳnh Yêu sững người, lại thấy thiếu niên kia đang nở một nụ cười buồn, nét ngây thơ trên gương mặt cũng đôi phần biến mất. "Hôm đó ta đi qua một bãi tế thần, thấy một nữ nhân được đưa đi làm vật tế, người đó mang một chiếc hài thêu hoa hạnh anh". Nữ nhân trong mộng cảnh nàng nhìn thấy, cũng mang một chiếc như vậy. "Vì vậy ta tới đây tìm tỷ, tỷ là một cô nương tốt, tỷ không đáng bị như vậy..", nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu lên, thấy đệ ấy ánh mắt long lanh nước. Đệ ấy trải qua nhiều chuyện như vậy, mà nàng lại không hề hay biết. "Cảnh Lăng, xin lỗi đệ, trước đây ta..", cậu ta lắc đầu, "Chuyện trước đây ta không quan tâm, chỉ xin tỷ, tiếp tục sống thật tốt là được". Cảnh Lăng đứng lên, giống như muốn đi ra ngoài. "Đệ đơi một chút,...ta đi cùng đệ" "Chiêu Đệ, ta không sao". Bên ngoài nguy hiểm như vậy, nàng cũng chỉ đành ngồi chờ đệ ấy chở về. Thật là lâu, làm sao Cảnh Lăng có thể ngồi đây chờ nàng hai ngày trời nhỉ? Cánh cửa cọt kẹt mở ra, Cảnh Lăng bước vào, trên người không có thêm vết thương mới, chỉ có khuôn mặt đỏ lên, dáng đi hơi loạng choạng một chút. "Ây, đệ chưa đủ tuổi tới tửu quán đâu nha!". Cậu ta nghe thấy tiếng gọi, liền cúi đầu xuống một chút, vô tình suýt chạm vào gương mặt nàng. "Chiêu Đệ, là tỷ à?", nàng bất đắc dĩ gật đầu, kéo cậu ta ngồi xuống. Cảnh Lăng lúc này trầm ngâm tới kỳ lạ, cũng khiến nàng có chút lo lắng. "Ta mang cho đệ một chén trà, đợi một chút nha". Chậc, tiểu tử này đau lòng quá độ, mới xảy ra cớ sự này. Đôi mắt thiếu niên ma tôn mệt mỏi nhắm lại, tay đệ ấy còn khẽ nắm lấy cổ tay nàng. "Tỷ ở đây với ta một chút được không, ta sợ lắm". Quỳnh Yêu bật cười, "Đệ sợ gì cơ?". "Ta sợ tỷ cũng sẽ biến mất, giống như đại tỷ, thứ tỷ, giống như tất cả những người ta từng gặp, họ đều sẽ bỏ ta mà đi thôi". Nàng đau lòng, năm ngón tay vô thức đan vào tay đệ ấy, nhẹ giọng nói: "Cảnh Lăng, đệ tin hay không thì tùy, nhưng ta sẽ không đi đâu cả",. Đệ ấy không mở mắt ra, lại thấy gương mặt tươi tắn ánh lên màu hoa đào trước mặt ánh lên trong đáy mắt, lặng lẽ mỉm cười. "Ta tin tỷ". Một nụ hôn phớt chạm nhẹ lên mi tâm thiếu niên, xua tan đi bóng tối. Quỳnh Yêu tưởng đệ ấy đã ngủ, vội vàng rời đi, giấu đi gò má thoáng ẩn hiện màu đỏ hồng vì ngại ngùng.

Trăng vàng lở lửng treo trên cao, giống như ngày nàng cùng hắn tới nhân gian, ngày đầu tiên ở Trần gia, cũng như ngày nàng gặp Hàn Cảnh Lăng. Thật đẹp làm sao, cũng thật bình yên biết nhường nào. Mỗi khi ngắm trăng, nàng sẽ bất giác nhìn thấy quang ảnh của hắn, lặng lẽ đi sau lưng nàng, nhưng khi nàng quay đầu nhìn lại, hắn sẽ biến mất. Quỳnh Yêu khẽ mỉm cười, cây trâm ngọc trong tay run run, nước mắt lặng lẽ rơi trên khóe môt đang mỉm cười. "Chúng ta đi tiếp thôi, muộn lắm rồi". Hắn gật đầu với Quỳnh Yêu tay khẽ vươn lên, xoa đầu nàng...Nàng đứng lại một chút, mỉm cười. Nàng thích hắn, dù chưa nói ra bao giờ, nhưng chắc chắn Thượng Huyền cũng cảm nhận được điều đó. Hắn mỉm cười, thân ảnh như đom đóm từng vệt biến mất, ánh sáng ấm áp nhẹ nhàng đậu lên gương mặt nàng.

Cuối cùng Quỳnh Yêu cũng tới được nơi cần đến, một pháp trận phát ra ánh sáng lập lòe quỷ dị. Một nhóm nữ tu đứng vây quanh một bức tượng kì quái đặt trên đài cao, bên cạnh đó là Lãnh Túc phu nhân, bà ta hôm nay trông có vè khác lạ, đuôi mắt thấp thoáng màu đỏ như máu, hắc y rối loạn trong gió đông. Các nữ tu quỳ thành một hàng, giống như đã mất trí. Nàng đứng vào cuối hàng, thấy trước mắt mình là một cái bát ngọc trắng, cùng một con dao. Lãnh Túc không nói gì, bà ta tàn nhẫn cắt một đường máu trên cổ tay, nhỏ xuống nhuộm đỏ chân bức tượng đó. Các cô nương quỳ bên dưới, cũng lần lượt làm theo. Quỳnh Yêu khẽ cầm máu cho vết thương trên tay, lại thấy bà ta nhìn nàng, ánh mắt điên loạn, định bước về phía đó. Bỗng bước tượng kia phát ra tiếng nói, giọng nói trầm khàn, giống như một kẻ lâu ngày không nói chuyện. "Lãnh Nhi, cảm ơn nàng", bà ta lập tức cúi đầu, khóe môi từ từ nhếch lên. Khoan đã, đó chẳng hắc y nhân nàng đã nhìn thấy ở miếu Nguyệt Lão hay sao, có lẽ nào..."Tướng công, chỉ cần chàng mau chóng trở lại, chúng ta không nề hà gì cả". Một số cô nương nhăn nhó mặt mày, giống như muốn phản kháng lại, nhưng ma trận quá mạnh, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống đất. Quỳnh Yêu nhanh chân lẻn khỏi đó. Giờ thì nàng hiểu rồi, nàng vốn chỉ mượn tạm thân thể của nguyên chủ để tới đây, nên sẽ không bị mấy cái bùa phép này ảnh hưởng. Cảnh Lăng, nếu con yêu quái năm đó quay lại, đệ chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm lớn đó.