"Cảnh Lăng, đệ chết luôn rồi à", nàng vừa hỏi vừa chọc chọc vào bên má còn lành lặn của thiếu niên ma tôn. Cậu ta hé mở một con mắt, ngái ngủ đáp lại: "Diệp cô nương à, ta đang bị thương đó" rồi lại vùi mặt vào chăn ngủ tiếp. Chẳng có tôn ti gì cả, Quỳnh Yêu vừa định phán xét cậu ta, lại đột nhiên nhớ ra, trước đây nàng cũng hay nói chuyện với hắn như vậy. Tiểu tử ngốc, coi như lão nương tha cho cậu lần này đấy nhé. "Đệ không định về nhà sao, phụ thân đệ chắc chắn sẽ lo đó". "Đống chăn" kia trở mình đáp lại: "Ta có xin cha đi tìm dược thảo vài ngày rồi, ông ấy mừng còn không hết đó chứ". Nàng ngớ người ra một chút, rồi lập tức nghiêm giọng: "Vậy đệ định ở lại đây thật à? Ây, không có được đâu nha". Khuôn mặt của Hàn Cảnh Lăng hiện ra dưới đống chăn gối, cậu ta còn cố tình hô hào như muốn cả thôn cả trấn nghe được vậy. "Phải a, đằng nào sau này ta cũng sẽ cưới tỷ a". Quỳnh Yêu chỉ còn cách xông lên giường bịt chặt miệng cậu ta lại, đôi mắt muốn lóe lên tia lửa, ngoài cửa có tiếng bước chân qua lại từ nãy đến giờ, mà tiểu tử này không có ý tứ gì cả. "Ta có tình lang rồi đó, huynh ấy không thích đệ đâu", nàng đắc thắng nhìn khuôn mặt thiếu niên kia chưng hửng một lát, ai ngờ đệ ấy toe toát cười. "Ta không có tin, vậy tỷ thử nói xem, huynh ấy tên là gì?". Ầy, người này, chính là chàng đó...Quỳnh Yêu bất dĩ buông bốn chữ: "Mộ Dung Thượng Huyền" rồi nhanh chóng trở về cố thủ bên kia phòng, chỗ giường của Tống Lan Nhi còn đang bỏ trống. "Tỷ, nói thật hả...", thiếu niên kia thiếu điều phùng mang trợn má, dò hỏi. Nàng không thể ngừng cười, âm thanh như chuông ngọc gõ đêm mưa, truyền tới bên tai đệ ấy. "Không có a, giờ đệ ngủ đi được chưa?". Nhưng tiểu tử đó một khi bị động mạch tò mò thì khó mà im lặng được. "Vậy tỷ tìm được cái tên kỳ cục đó ở đâu vậy, nghe chẳng hay chút nào...", nàng làm như không nghe thấy, khé liếc về phía cửa sổ, quả nhiên, có một bóng người lò dò trong bóng tối, dựa vào mái tóc thì có thể nhìn ra một nữ nhân. "Phương cô cô?", Cảnh Lăng hiểu chuyện ngậm chặt miệng lại, bội kiếm đệ ấy đem theo giữ chặt bên người, vô cùng chắc chắn. Người đó dừng lại, có ý soi xét nhìn vào bên trong, "Chiêu Đệ, đừng nghĩ ngươi thoát được một mạng, liền có thể ngang vai ngang vế với chúng ta", bà ta vừa nói xong liền vội vàng đi thẳng, rõ ràng là đang sợ hãi tới tột độ. Vậy là, bùa phép đó thực sự hiệu nghiệm. Cứu được một mạng rồi, bây giờ còn một mạng nữa... Nàng chán nản nhìn về bên kia phòng, nơi có một kẻ từ trên trời rơi xuống đang chuẩn bị chạy lăng xăng. "Tỷ đừng có lo lắng a, chỉ cần cho ta ở lại là được, ta sẽ không để ai bắt nạt tỷ đâu". Bên kia phòng một nữ nhân nhẹ nhàng buông một câu: "Được rồi, vài ngày thôi nhé".
Nắng ban mai chiếu qua ô cửa sổ nhỏ, ấm áp một khoảng sân. Nàng mở mắt nhìn lên, đã thấy có một thiếu niên vẫn đang nằm trùm chăn kín mít, nhưng trong tay vẫn đang nắm chặt thanh bội kiếm, mặt mày kinh hoàng, hai mắt mở lớn hướng ra bên ngoài. Quỳnh Yêu đành nhẹ nhàng đi qua đó, gạt mấy sợi tóc lòa xòa khỏi gương mặt đệ ấy, tông giọng cũng hạ thêm một chút: "Đệ gặp quỷ sao, có chuyện gì vậy"