Quỳnh Yêu cũng không nhớ làm sao nàng có thể trở về, chỉ biết cảm xúc nặng nề của nguyên chủ đang chi phối tất cả, có vẻ nàng với Tống Lan Nhi là bằng tỷ muội thân thiết. Quả nhiên, hai người khi mới tới đây được sư phụ phân phó ở cùng một phòng. Chỗ này tốt hơn biệt viện Trần phủ, có điều căn phòng đó quá mức trống trải, đem lại cảm giác bất an giống như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm từ bên ngoài, soi tới từng chân tơ kẽ tóc. Nàng nhớ tới ánh mắt đằng đằng sát khí của Lãnh Túc phu nhân, lại không nhịn được mà vung tay thi triển mấy bùa phép bảo vệ, miếng ngọc bội xanh trên người đang lấp lóe ánh sáng đỏ, nguy hiểm đang tới gần. Nàng ngồi xuống giường, đem "vốn liếng" mang theo bên mình ra kiểm kê lại. Cũng có thể sống qua mấy ngày, ma dược hắn để lại có thể giúp nàng tăng thêm pháp lực, chỉ là hết sức cẩn thận là được. Không ngờ Thượng Huyền dù chỉ còn lại một chút tàn hồn vẫn bí mất đi theo, lại trở thành Hàn Cảnh Lăng âm thầm bảo về nàng. Cây trâm hoa khẽ xoay xoay giữa những ngón tay thiếu nữ, nàng bật cười, giống như nhìn thấy khuôn mặt tôn thượng ngàn năm có một của Ma giới, "Đừng lo lắng, ta vẫn ở đây mà". Một âm thanh khẽ vang vọng trong không gian, hòa với tiếng gió đầu đông đập vào vách tường, gọi tên nàng. Cây trâm ngọc trong bàn tay Quỳnh Yêu cũng vặn mình lao vút qua khung cửa sổ lập lòe ánh sáng trăng non, đáp gọn ghẽ vào tay một người. Một khuôn mặt bịt kín mít ngước nhìn nàng, chỉ để lộ đôi mắt lấp lánh cùng...tự tin một cách hơi quá đà. Thiếu niên đó hua hua tay với nàng, trong khi nàng trố mắt nhìn hắn. Kẻ này công lực cũng lợi hại đó, một mình xông vào biệt phủ của nữ nhân chỉ bằng một cây trâm hoa. Mà cũng không đúng lắm, ngoài đôi mắt nhìn có vẻ còn bình thường ra thì Hàn Cảnh Lăng có vẻ hơi xanh xao hơn bình thường, trên má có một vết cắt dài còn rớm máu. "Đệ làm cái quỷ gì ở đây?", nàng vừa nói vừa nhanh chóng hé cửa ra, nhưng thiếu niên đó đã màu mè nhảy một cú thần sầu qua cửa sổ, lăn một vòng trước khi cười nhăn răng nhìn nàng. "Ta sẽ giải thích với tỷ sau", Cảnh Lăng gượng người dậy, như có vẻ đệ ấy bị thương nặng hơn nàng tưởng. Đằng sau tấm khăn che kín mặt cùng tấm áo choàng nặng nề, bạch y đã nhiễm đỏ hơn quá nửa, dọa Quỳnh Yêu sợ muốn chết. Sau đó, thì chẳng có sau đó nữa, nàng cũng chỉ đành đem đan dược tới đó giúp tên tiểu tử kia băng bó. Cậu ta vẫn đang lấm lét nhìn nàng, giống như sợ..."Ta còn chưa có trách đệ nữa đó", nàng vừa nhẹ tay bôi thuốc lên vết thương trên gò má thiếu niên, vừa lo lắng nhìn đệ ấy nhắm chặt hai mắt lại vì đau. Bị một cái cốc giáng xuống đỉnh đầu của nữ nhân nước nhòe lệ trước mặt, Cảnh Lăng có một chút ủy khuất, chỉ buông được một câu: "Ta chỉ lo cho tỷ thôi mà, dù sao chúng ta cũng có hôn ướ..."
Đúng lúc đó, có một cô nương gõ cửa phòng nàng, khiến Quỳnh Yêu phải nhanh chóng liếc mắt lườm tên tiểu tử mồm mép láu táu kia, cậu ta cũng biết ý mà im lặng che miệng lại. Cũng may nàng ta chỉ nói vọng qua ngưỡng cửa: "Chiêu Đệ, mau ra ngoài đi, Lan Nhi sắp đi rồi". Nàng buồn bã nhìn chiếc giường trống không đặt bên kia phòng, khẽ thở dài. "Đệ ở yên đây nhé, ta sẽ nhanh về thôi", nàng vừa dặn dò, vừa cài chiếc trâm hoa quỳnh lên tóc, để đệ ấy nghe được những gì đang xảy ra. Thiếu niên ma tôn mỉm cười gập đầu với nàng, khẽ khàng đặt mình nằm xuống, cố không cọ rách vết thương trên người. Đệ ấy thật là, khóe môi nàng thoáng một nụ cười buồn. Thôi được rồi, nhìn chàng vô tư bình an như vậy trưởng thành, ta cũng không cảm thấy có lỗi nữa. Nàng vừa nghĩ ngợi vừa bước nhanh ra sân viện. Giữa cổng lớn là một cái kiệu hỷ, phía trước là tân nương. Tống Lan Nhi thấy nàng tới, mỉm cười vẫy vẫy tay, giống như nàng chỉ đang trở về thăm cha mẹ vậy. Quỳnh Yêu nhân lúc không ai để ý, tiến lên phía trước, dán vào đó một lá bùa. Lan Nhi hiền lành lương thiện, mệnh của muội ấy còn rất dài, lá bùa này, nếu may mắn thì có thể cứu cô nương này một mạng. Lan Nhi đột nhiên nói nhỏ với nàng: "Chiêu Đệ, đừng nói với cha nương ta chuyện này nhé!". Nàng sững người, nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, trong mắt bắt đầu trào nước. Nữ nhi được đưa tới Thảo Hi Am, là niềm vinh hạnh của một gia tộc, nhưng lại chỉ có thể ở đây nơm nớp lo sợ, không cứu được tỷ muội thân thích, cũng không cứu được chính mình. Giờ lành đã đến, tân nương xuất hành. Đi theo phía sau kiệu hỷ còn có một vị cô cô, là người đã tới Hàn viện thông báo Hàn cô nương đã bỏ trốn, tung tích hiện thời không rõ ràng. Lẽ nào, Quỳnh Yêu giống như nhận ra điều gì đó, liền nhanh chân bỏ chạy khỏi đó. Một phần nàng không chịu được nỗi đau nhìn người khác dấn thân vào chỗ chết, một phần lại vừa phát hiện ra sự thật. Những kẻ bỏ trốn thật sự như nàng đều được tìm trở về tông môn, tại sao lại không có Cảnh Yên, tỷ tỷ của Cảnh Lăng, vậy là... "Xin lỗi, ở đây có cô nương nào tên Cảnh Yên không?", nàng lỡ va trúng một nữ tu, liền không kìm được mà hỏi nàng ta. "Trước đây thì có, nhưng tỷ ấy... tỷ ấy bị đưa đi hiến tế cho thủy thần rồi!", cô nương đó nói xong cũng khóc òa lên. Quỳnh Yêu đứng sững người. Vậy là, hai người chậm một bước rồi.
Lúc nàng nặng nề trở về phòng, Cảnh Lăng đã ngủ say, mặt mũi hơi cau lại một chút, chắc là do vết thương. Cậu ta vượt qua kết giới tới đây, chắc chắn là muốn tìm hiểu tin tức về tỷ tỷ mình, nhưng chẳng hiểu sao lại giấu không nói ra. Nàng có chút tò mò, nhẹ nhàng đặt tay lên mi tâm thiếu niên, nhắm mắt lại. Khung cảnh mở ảo hiện ra, là một nam hài tử đang vừa chạy về nhà vừa khóc tức tưởi. Thôn này có lệ, gia môn nào có nam hài tử liền phải lập tức rời đi, tránh làm kinh động tới con yêu quái năm đó. Ở cổng phủ có một nữ tử đã đứng sẵn, nàng mặt mày nghiêm khắc, khiến Quỳnh Yêu có chút nhớ tới cha mình. "Tỷ tỷ, họ, họ đánh ta!". "Đệ quay lại đó cho ta, dạy cho đám người đó một bài học". "Sao lúc nào tỷ cũng đối xử với ta như vậy!"Tuy mạnh miệng vậy thôi, nhưng khóe mắt thiếu nữ đó đã trực khóc. Nàng biết đệ đệ mình bị ức hiếp, bị chê cười, nhưng nàng sắp phải đi rồi, cũng chỉ đành làm như vậy, luyện cho đệ ấy dũng khí hơn người, mới có thể sống tiếp được ở nơi đây. Cảnh Lăng vừa thất thểu quay đi, Cảnh Yên cũng ôm mặt ngồi khóc nức nở. Kẻ nào mong muốn được tới Thảo Hi Am đó cũng được, nàng không quan tâm. Nếu Cảnh Hòa có thể trở về, nàng cùng Cảnh Lăng chắc chắn sẽ thuyết phục tỷ ấy rời khỏi đây, tới nơi Thúc Lang của tỷ ấy đang đợi. Nếu nương không nhất nhất ép các nàng tới Thảo Hi Am, đại tỷ đã có thể yên bề gia thất, nàng cũng có thể ngẩng cao đầu rời khỏi đây, mở một trà quán nho nhỏ bên kia sông an an tại tại sống tiêu dao, Cảnh Lăng cũng chẳng bị hành hạ nữa chỉ...
Mộng cảnh dần dần tan biến, đưa Quỳnh Yêu trở về căn phòng nhỏ, thiếu niên vẫn đang ngủ say, nét mặt bình thản an tĩnh. Hóa ra là vậy, đệ ấy sợ tỷ tỷ ghét mình, giống như những thôn dân đệ ấy gặp lúc nhỏ. Nếu Cảnh Lăng sinh ra ở Diệp gia thì tốt, nương nàng cùng Ái Đệ đã không phải khổ sở như vậy...Quỳnh Yêu cau mày ngồi bó gối bên cạnh cậu ta. Lượng pháp lực nàng để dành bữa giờ, cũng gần hết một nửa rồi T_T. Nhưng có Cảnh Lăng ở đây, chắc chắn sẽ còn tốn nhiều hơn nữa. Thôi không sao, có đệ ấy ở đây rồi, cũng như có hắn ở cạnh nàng vậy, thực sự rất an tâm.