Bóng nữ nhân kia vừa khuất dạng, hai người vẫn đứng yên lặng ở gian sau, không nói nên lời. Sát khí nồng nặc như vậy, chắc chắc là bà ta không đem theo tin tốt lành. Hàn đại phu quay lưng lại, không nóng không lạnh buông một câu: "Bà ta nói, Cảnh Yên đã bỏ trốn rồi" và nhanh chóng bỏ vào nhà trong. Tuy vậy, nàng vẫn thấy được trên gương mặt ông mang một nét nhẹ nhõm kỳ lạ. Cảnh Lăng buông bỏ vẻ căng thẳng trên gương mặt: "Vậy là tốt rồi". Cậu lúc này mới nhớ ra nàng đang bị thương, liền nhanh chóng kéo nàng tới chỗ Hàn lão phu. "Cô nương bị thương nặng như vậy, lại không có thân thích nơi này, vậy tạm thời ở lại đây đi". Hàn lão đúng là lạnh lùng thật, nhưng có vẻ là người có lý lẽ, quang minh chính đại. Quỳnh Yêu cũng chẳng còn nơi nào để đi, liền gật đầu đồng ý. Bỗng từ gian bên phải phát ra một tiếng gào khóc thảm thiết, làm sắc mặt mọi người trong phòng đều tái nhợt cả đi. Hàn lão phu lập tức tiến tới căn phòng đó, không một chút do dự. Nàng quay người lại đằng sau, thì nhìn thấy Cảnh Lăng đang khẽ bặm môi lại, vẻ ủy khuất hiện trên đôi vai run run của thiếu niên. Nàng cũng không hỏi đó là ai, chỉ lặng lẽ tiến tới, choàng hai tay nhẹ nhàng ôm lấy đệ ấy, giống như một lời an ủi. Trong nhà chỉ có hai cha con Hàn lão, nhưng bát đũa để trên mâm, đều là ba cái. Nhìn qua cũng biết nữ nhân trong phòng đó là ai. Nếu nàng đoán không nhầm, thì là Hàn phu nhân. Hàn Cảnh Lăng nhắm mắt giấu mặt sau mái tóc nàng, giọng điệu lại kiệt ngạo giống như đang muốn phân bua. "Mẫu thân ta mắc bệnh đã lâu, mong tỷ, đừng ghê sợ bà ấy...". Nàng đau lòng nhìn thiếu niên trước mặt, đệ ấy hiểu chuyện như vậy, đúng là thật đáng thương.
Tối hôm đó, Hàn phu nhân vẫn không ra khỏi phòng, chỉ có thỉnh thoảng tiếng khóc văng vẳng phát ra từ đó khiến nàng sởn tóc gáy. Cảnh Lăng đã phục hồi lại vẻ bình thản thường ngày, chỉ là đệ ấy không nói gì nữa. Cả căn nhà cũng im ắng theo, cả ba người cúi đầu ăn cơm, giống như có một chút khó xử. Nhân gian thật phức tạp, nhưng lạ là nàng lại không bài xích nó chút nào. Trăng hôm nay thật sáng, nàng nhìn chăm chú vào tấm gương đồng, gương mặt nguyên chủ hiện lên trước tầm mắt. Gương mặt đó có năm phần giống nàng, tầm mười bảy mười tám tuổi, lớn hơn Cảnh Lăng một hai tuổi gì đó. Chỉ có điều, số mệnh của nguyên chủ không được tốt lắm, đuôi mắt khẽ kéo xuống dưới, mang vài vẻ muộn phiền. Đúng lúc này có một bóng đen cao gầy loay hoay trước cửa phòng nàng. Quỳnh Yêu tò mò nhìn ra bên ngoài, thấy đệ ấy kê một cái kỷ trước cửa phòng nàng, rồi nằm xuống đó. "Nơi này về đêm hay có yêu quái hại người, ta ở đây vẫn tốt hơn", nàng nói không lại , đành ném cho Cảnh Lăng thêm một cái chăn nữa, rồi tắt đèn đi. "Tại sao đệ lại giúp ta?". Từ đằng sau khung cửa, một giọng nói trả lời: "Ta thấy tỷ đi một mình, liền lo tỷ bị thương, hóa ra lại đoán trúng, coi như giúp tỷ một lần tích phúc vậy". Nàng bật cười, đệ ấy nói vậy thôi, chứ chắc chắn là còn một lý do khác. Quỳnh Yêu dùng yêu nhãn nhìn xuyên qua cửa, quả nhiên, nước mắt đang chảy ướt đẫm gương mặt thiếu niên, khóe mắt đỏ hoe của đệ ấy nhắm lại. "Vì đệ không muốn ta phải chịu số phận của Cảnh Yên phải không?". Cảnh Lăng ngập ngừng một chút, rồi không trả lời. Cậu kéo hai tấm chăn che kín người, rồi nhanh chóng ngủ thiếp đi. Đêm đó trời đổ cơn mưa lớn, nàng lo lắng nhìn ra ngoài thì không thấy Cảnh Lăng đâu. Dựa vào vết dấu chân trên mặt đất, nàng nhìn thấy một bóng dáng cao cao gầy gầy đang đội mưa đứng bên khung cửa sổ của gian chính. Trong chuyện là tiếng cãi vã, thỉnh thoảng còn có đồ sứ bị đập bể. "Nàng đã hại Cảnh Yên thê thảm như vậy, còn muốn liên lụy tới cô nương này hay sao?". "Chàng có biết mình đang nói gì không? Tại sao ta lại muốn hại con gái mình, chỉ có Lãnh Túc phu nhân...". Một tiếng "xoảng" vang lên, Hàn lão đập tay xuống mặt bàn, "Nếu nàng còn nhắc tới tên ả ta một lần nữa,...". Cơn mưa ập xuống khiến hai tai Hàn Cảnh Lăng không còn nghe rõ nữa, bỗn lại nhận thấy trên đầu có một chiếc ô, một nữ nhân mỉm cười với cậu, thân ái chìa tay ra. Cảnh Lăng ngoan ngoãn nắm lấy tay người đó, cùng băng qua màn mưa quay trở về, Đây không phải lần đầu tiên cha nương cậu cãi nhau về việc này. Nương cậu vô cùng sùng bái vị phu nhân đó, hai người tỷ tỷ của cậu đều được gửi cho bà ta, trở thành đồ đệ ở Thảo Hi Am. Hai người họ, đại tỷ không trở về, thứ tỷ thì không rõ tung tích. "A Lăng, đang suy nghĩ gì vậy?", nàng lo lắng hỏi Cảnh Lăng. Cậu lắc đầu, khẽ gạt mái tóc dài qua một bên mỉm cười lại với nàng, giống như trấn an. Hai người đang ngồi co ro trên cái kỉ trước mái hiên. N