Chương 23: Kiếp 2

"Tiểu hoa yêu, không được đưa Tiểu Bạch Nhi của nàng vào trong kết giới Ma Cung đâu", "Xin chàng đó, nó còn nhỏ như vậy, lạnh quá sẽ chết mất... mà ta đâu có nói sẽ tới Ma cung ở chứ". Hai người tranh cãi được một hồi, cuối cùng vẫn là khổ cho tiểu khuyển nằm im ắng trong tay nàng. Nó tất nhiên cảm nhận được cái nhìn sát khí của hắc y nhân phía đối diện, bộ lông trắng muốt muốn dựng đứng lên. "Thôi được rồi, đừng để nó lại gần bổn tọa là được", hắn cuối cùng cũng nhượng bộ, mặt màu cau có nhìn vô cùng hết cứu. Nàng suy nghĩ một hồi, rồi lại vuốt nhẹ đầu Tiểu Bạch Nhi, cuối cùng hạ quyết định: "Ta sẽ đưa nó cho Thanh Y đế cơ". "Nàng nói gì cơ?". Tiểu hoa yêu nhìn hắn, bình thản trả lời: "Dù sao thì ta cũng không biết có thể trở về không, không nên quá gắn bó với nó". Một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng chạm lên mái tóc nàng, đôi mắt đỏ rực rỡ của hắn ở ngay trước tầm mắt Quỳnh Yêu. "Chỉ cần ta còn sống, tuyệt đối lo tốt hậu sự cho nàng". Cảm lạnh quá. Tay nàng vỗ nhẹ lên tay hắn như "an ủi", nước mắt muốn tràn ra. Hắn khó hiểu nhìn nàng, rõ ràng chỉ là muốn chọc cho tiểu hoa yêu này cười lên một chút thôi mà...

Đúng lúc đó, một tiếng ầm vọng đến, cánh cổng huyền thiết suýt nữa sụp xuống. Thanh Y cùng Lý Minh Triết, mỗi người đứng một góc chiến tuyến, pháp trận xanh đỏ bay tứ tung. Trong lúc nàng dựng lên một kết giới chắn tên bay đạn lạc, hắn đang chán nản đứng coi kịch với vẻ bất lực, một mảnh gạch vỡ do Lý Minh Triết tung lên sượt qua mặt của đế cơ, để lại một vết sẹo mảnh. Hai người nhìn nhau, thôi rồi... Thế là nàng đành ôm Tiểu Bạch Nhi đi cùng Thanh Y trở về phủ, còn hắn đứng khoanh tay, tra hỏi "chiến hữu" của đế cơ. Theo tính cách vốn có của Lý Minh Triết, hắn chắc chắn sẽ không cố tình làm thế. Quả thật vậy, lúc đi ngang qua hai người, đuôi mắt hắn khẽ liếc về phía Thanh Y, mang vẻ có lỗi. Thanh Y bực bội về tới nơi, thì đã thấy trên bàn có một cái hũ nhỏ, hình như là thuốc trị thương. Hai nàng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, thì đã thấy bên cạnh đó có một mảnh giấy nhỏ,: "Ta không hề cố ý, mong đế cơ đừng để bụng". "Cái tên này, thật là..." nàng khẽ xoay xoay cái hộp nhỏ trong lòng bàn tay, mùi thanh thảo nhẹ nhàng bay ra, nét mặt đế cơ cũng giãn ra vài phần, lại có thêm sắc đỏ lan từ hai gò má. Tới bây giờ, Quỳnh Yêu mới nhớ mục đích nàng tới đây làm gì, "Đế cơ, trong cung lạnh lẽo, chúng ta mang Tiểu Bạch Nhi về bầu bạn với người". Thanh Y ngập ngừng đưa tay đón lấy, làm tiểu khuyển lông trắng muốt hai mắt cũng tròn xoe.

Cổ tay truyền đến cảm giác quen thuộc, cảnh vật xung quanh từng mảng từng mảng tan biến. Quỳnh Yêu thở dài, thận trọng tiến lên một bước. Nàng còn rất nhiều chuyện chưa làm, vậy mà cũng chẳng kịp nữa. Nếu còn có thể quay về, nàng chắc chắn sẽ tới Lệ cung ngắm thanh liễu một lần, sẽ tới nhân gian đưa Tiểu Hãn Tử đi chơi, sẽ có thời gian đọc thêm nhiều nhiều thư tịch cổ. Đằng xa xa có một bóng ảnh quen thuộc, huyền y thấp thoáng trong gió bão. Khoan đã, có gì đó thực sự rất sai. Nàng càng cố gắng tiến lên chỗ hắn, khoảng cách dường như lại càng xa thêm. Tiểu hoa yêu chỉ đành gọi lớn một tiếng: "Thượng Huyền", hi vọng là còn hiệu nghiệm. Quả nhiên, hắn quay lại nhìn nàng, đôi mắt thanh lãnh ẩn hiện vẻ hoảng loạn từng có, thân ảnh từ từ tan biến, giống như phượng hoàng tự thiêu trong biển lửa, chỉ còn lại vài mảnh cho tàn. "Tôn thượng!", nàng dồn hết yêu lực, đôi mắt chớp lóe sáng, yêu ấn đổi sang màu đỏ, nhào về phía trước. Cái mộng cảnh này hình như cũng biết e sợ, sức ép trong không gian giảm dần, tới khi nàng có thể gượng người lên, run run đưa tay đón những mảnh tàn hồn yếu ớt đã tan gần hết. Cũng chỉ có thể đi tiếp thôi, ma tôn chắc chắn sẽ không muốn nàng mắc kẹt mãi mãi ở đây, sẽ cốc đầu trêu trọc nàng vì đã khóc thương cho một kẻ như hắn...

Phía trước mở ra một khung cảnh tương đối yên bình, nhưng nàng chẳng còn tâm trạng nào để thưởng ngoạn nữa. Rặng trúc bên đường khẽ khàng rủ lá lên vai nàng, đem đến một chút an ủi. Nàng siết chặt tấm áo choàng, làm bộ lạnh lùng tiến về phía trước. Giống như khi hắn còn ở đây vậy. Cổng tre nặng nề mở ra, để lộ một thôn xóm nhỏ, nơi một phụ nhân chạy ra, ôm chầm lấy nàng: "Chiêu Đệ, con về rồi". Nàng ngừng lại một chút, lại thở dài mà quyết định rằng, dù sao nỗi khổ tâm của nàng cũng không phải do bà gây ra, đành cố nở một nụ cười. "Nương?", bà cười cười chỉnh trang lại mái tóc bị gió thổi bay toán loạn của nàng, lúc này Quỳnh Yêu mới nhận ra nàng đang mặc y phục màu đen. Là hắc y mà nàng chưa bao giờ dám mặc. Bỗng nương nàng kéo con gái lại, hỏi nhỏ: "Lãnh Túc cô cô nói bao giờ chúng ta sẽ có được nam hài tử không?" Quỳnh Yêu khó hiểu nhìn bà, thì đã thấy nương thay đổi sắc mặt, bực bội lạnh lùng như đó là lỗi của nàng vậy. Thôi thì, nàng cũng đành bấm bụng nói một câu: "Nam tử hay nữ nhi là do trời định, nương đừng quá bận tâm". Bà lắc đầu ngao ngán, giống như chẳng còn nghe nàng nói nữa. Từ trong nhà một âm thanh kì lạ vang lên, giống như là,... tiếng của người say rượu vậy. Quả nhiên, giữa sân là một cái chum vỡ, trên cành lựu treo đầy chú phước, Quỳnh Yêu có nhìn kĩ một tấm, liền ngẩng người, trên tấm nào cũng ghi một câu: "Sớm sinh quý tử", nương nàng cẩn thận vẫy một nữ nhi nhỏ tuổi, chắc là muội muội của nàng. "Chiêu Đệ, con ghé qua miếu Nguyệt lão rồi nhanh chóng trở về với cô cô, còn con, Ái Đệ, tối nay cùng nương tới chỗ nãi nãi, chúng ta tạm thời đừng vào nhà". Đôi mắt ngây thơ của nữ như kia long lanh nước, muội ấy mếu máo: "Con ghét hai người!" rồi nhanh chóng chạy đi. Nương nàng bất lực rơi nước mắt, cũng chỉ đành than trời khóc đất rồi tức tưởi đi tìm Ái Đệ. Quỳnh Yêu sững người, nàng không hiểu. Yêu ma vốn không có phúc về đường tử tức, mỗi đứa trẻ được sinh ra đều được coi là thiên ý. Giống như cha nương chỉ có một mình nàng, hay hắn là nhi tử duy ngã độc tôn của Ma cung... Vậy cớ gì, vì đứa trẻ đó là nam hay nữ mà nhân gian phải tan cửa nát nhà như vậy chứ?

Trời cũng sắp tối rồi, Quỳnh Yêu cũng chẳng muốn đối mặt với người trong nhà, liền nhanh chóng rời khỏi đó. Thật kỳ lạ, cả một thôn xóm trăm nhà lớn nhỏ, sao lại chẳng có tới một đứa trẻ? Nam không có, nữ cũng không. Trên đường, có vài người liếc nhìn nàng, chép miệng mà cười với nhau: "Diệp gia nhất nhất muốn có nam hài tử, cuối cùng lại vẫn là nữ nhi". Nàng khó hiểu nhìn xung quanh, thì lại thấy đèn lồng đỏ treo đầu ngõ, là cầu mong có nữ nhi. Vừa lúc đó, một ngôi miếu nhỏ xuất hiện trước mặt Quỳnh Yêu, nàng bước vào trong xem thử. Cổ quái, trước hương án không phải là tượng Nguyệt lão, mà là một kẻ lại mặt mặc đồ đen từ đầu tới chân, mặt mũi khuất sau tấm áo chùm, lộ vẻ quỷ dị. Nhân lúc trong miếu vắng vẻ, nàng tìm một góc khuất, khóc cho hả lòng. Những việc của nhân gian, nàng cũng không muốn hiểu, nàng chỉ quan tâm một điều, người để tâm tới nàng nhất, đã không còn đây nữa rồi.

Đúng lúc đó, một âm thanh quen thuộc vang lên: "Cô nương, cô không sao chứ?". Hai mắt nàng mở lớn, hắn đang đứng trước mặt nàng. Không phải, đó là khuôn mặt của hắn, nhưng trên gương mặt lại mang vẻ nhẹ nhõm vui vẻ kỳ lạ. Người đó còn đang mặc bạch y, trên tay là một cái đèn lồng đỏ. "Ta đang định trở về nhà, có thể đưa cô nương trở về gia môn". Quỳnh Yêu lập tức gật đầu, vội vàng bỏ lại cảnh ma quỷ sau lưng, cùng hắn bước ra ngoài. Nàng vừa đi vừa suy nghĩ, biết đâu nếu năm đó không xảy ra chuyện, đây chính là phong thái của hắn bây giờ? Tiểu hoa yêu bật cười, thì lại bất ngờ đụng vào vai người đằng trước. Trước cửa nhà chàng là một cái kiệu rũ tua đen, trên có treo chuông gió. Chàng lập tức bình thản quay ra nói vói nàng: "Tử đằng bên kia nở rất đẹp, cô nương có muốn xem qua không?". Nàng vô thức gật đầu, lại tò mò mà hỏi chàng: "Xin công tử thứ lỗi, nhưng trong kiệu đó, là ai vậy?". "Là tỷ tỷ ta" vẻ ưu tư quen thuộc hiện trên gương mặt chàng, gợi nên cảm giác thân thuộc. "Tỷ ấy là đồ đệ của Lãnh Túc phu nhân". Tim nàng khẽ giật một cái, cái tên này, nương nàng có nhắc qua. "Ta mới tới đây, vẫn không hiểu phong tục nơi này". Chàng cười, vẻ tiêu diêu khoáng đạt. "Ừm, chuyện này ta cũng không rõ, chỉ biết là một ngày nọ nam hài tử trong làng đều chết hết, hình như là bị một yêu quái giết hại, Lãnh Túc phu nhân cao tay diệt trừ, được thôn dân kính trọng tôn làm Phúc Thần, bà chỉ thu nhận nữ đệ tử, nên nhà nào cũng đều cố gắng có nữ nhi". "Chỉ có Diệp gia mới đến nơi này, là mong có quý tử, Diệp phu nhân thuận theo ý lão gia, cũng khá lạnh nhạt với hai con gái, thật là..".