Chương 22: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Hai người rất nhanh đã đến được đường chính, thấy trước mặt có một cái cây lớn, trên cành treo đầy lụa đỏ, hắc điểu rũ cánh đậu trên ngọn cao, nhìn vô cùng đẹp mắt. Một bà lão bày một sạp hàng nhỏ dưới gốc cây, hình như bán một vài món đồ lặt vặt, chỉ uyên ương, châu ngọc lóng la lóng lánh. "Tiểu cô nương, tới đây", Quỳnh Yêu thấy bà vẫy tay với mình, cũng có chút tò mò đi qua đó. Lão bà mỉm cười, đưa cho nàng một miếng ngọc bội nhỏ: "Tai ương sắp tới, phòng trừ trước vẫn hơn". Nàng tất nhiên là bất ngờ, vẫn thấy là nên từ chối, biết đâu..."Lão bà, ta xin lỗi, ta không có đem theo tiền", bà ấy vẫn nhất quyết đặt miếng ngọc xanh vào tay nàng, lại gọi với ra đằng trước: "Cậu kia, một món trang sức cho thê tử, cậu cũng không lo cho nàng được sao?". Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng nàng. "Chết rồi".

Thượng Huyền lạnh lùng bước lên phía trước, đặt ngọc ấn xuống mặt bàn một cái cạch, lập tức phất áo bỏ đi, tới cây cầu gần đó đứng đợi tiểu hoa yêu. Tích tắc sau, nàng quay lại, vui vẻ đưa lại ấn triệu cho hắn, nét mặt bình thản: "Huynh dọa lão bà ấy sợ chết khiếp, không dám lấy tiền". Ma tôn vừa nãy đã nhìn thấy hết, miếng ngọc bội là nàng dùng trâm cài để đổi, mặt lạnh đem ngọc ấn cẩn trọng đặt vào tay Quỳnh Yêu "Tội khi quân, bổn tọa tạm tha cho nàng". Nói thì nói vậy, nhưng Quỳnh Yêu biết thừa hắn sợ nàng ngây thơ bị lão bà kia lừa mà thôi. "Huynh đừng lo, ta đã kiểm tra kỹ càng lắm rồi, là bùa bảo vệ cấp cao, mang theo bên mình cũng đỡ bất an hơn". "Đi cùng bổn tọa làm nàng thấy bất an sao?" Nhìn nét mặt châm chọc cùng nụ cười nửa miệng của người đó, Quỳnh Yêu quạu không nói nên lời. Nhưng chuyện khiến nàng lo lắng lại là mấy người "qua đường" đi theo hai người từ nãy đến giờ, hoàn toàn không có khí tức, không thể phân biệt được là yêu hay quỷ. Hành tung kỳ quái, thân phận không rõ ràng, ngữ khí cũng không giống. Bỗng nhiên, hắn đột ngột dừng bước, vết thương cũ nhói đau, chứng tỏ ở đây có thần khí. Những kẻ đó thì thầm nhìn nhau, ánh mắt mang màu hổ phách, chúng chính là quân thần tộc trà trộn vào đây. Hai người nhanh chóng rẽ sang một con đường khác, ẩn dưới bóng một tòa tháp cổ. Yêu ma xung quanh đi lại tấp nập, đèn lồng đỏ đung đưa chói mắt, khiến chúng gặp không ít khó khăn.

Đúng lúc đó, một tiểu nữ tử vừa chạy vừa khóc va trúng hai người. Muội ấy xây xẩm mặt mày đứng lên, nhìn thấy cứu tinh liền rạng rỡ nét mặt, "Ca ca, tỷ tỷ, hai người phải giúp ta". "Chúng ta vội lắm, hẹn muội dịp khác vậy". Tiểu yêu đó lập tức lắc đầu quầy quậy, kéo kéo vạt áo nàng. "Nhà ta ở ngay kia thôi...kìa tỷ tỷ". Muội ấy chỉ về một sân khấu nhỏ ở trước một trà quán, nơi có một nam nhân đang ngồi uống rượu, thở dài não nuột. Cũng là ý hay, vả lại, cũng chẳng còn cách nào cả. Hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, đành đi cùng tiểu yêu đó. "Cha, con tìm được người rồi". Y ngước lên nhìn con gái, giống như dò hỏi, rồi lại nhìn Quỳnh Yêu cũng Thượng Huyền đang cấm khẩu đứng sau lưng nàng, nhất thời không nói nên lời. Hóa ra nơi tên Từ Liễu Đường này cũng khá nổi tiếng, chỉ là đầu tháng trước, cầm sư cùng vũ cơ có tiếng nhất ở đây, lén lấy hết ngân lượng, cùng nhau bỏ trốn, đẩy cha con hai người vào cảnh tiến thoái lưỡng nan. Mẫu thân của tiểu yêu kia mất sớm, chưa kịp truyền lại cho nàng mấy món ca múa cùng vũ kịch. "Tối nay là tiết Trung thu, mong cô nương công tử giúp chúng ta một chút, người làm phụ thân như ta, chỉ mong có thêm chút tiền lo cho Từ Yên".

Trước ánh mắt mong đợi của tiểu yêu, hai con người kia phải vò đầu bứt tai kiếm ra được một cái tài năng gì đó. Quỳnh Yêu bước lại gần chỗ nhạc khí, cuối cùng miễn cưỡng chọn được một cây đàn tỳ bà. Phượng Nhi gần nhà nàng vốn rất giỏi phổ nhạc, nàng cùng đám tiểu hoa yêu lén lút nửa đêm tới học lỏm, cũng biết được một chút. Cây đàn nàng ôm trong tay được khảm hồng ngọc, càng lúc càng thấy nặng thêm. Tiểu Yêu mang cho nàng một tấm lụa mỏng che nửa khuôn mặt, lại điểm thêm trên mi tâm nàng một chút bột ánh kim, khẽ đẩy nhẹ nàng ra bên ngoài. Nhìn đám đông ngồi phía dưới, trong lòng tiểu hoa yêu có chút hoảng loạn. Nàng từ trước tới nay không quen xuất hiện trước đám đông, càng không tự tin ca múa này nọ, nét mặt cũng ủ dột đi mấy phần. "Tỷ không cần lộ mặt ra ngoài đó đâu, tới đàn đằng sau tấm bình phong kia là được". Nàng hồi hộp liếc về phía sau, thấy bóng hắc y của hắn dựa vào cột gỗ, đứng ngay sau lưng nàng, khóe môi bất giác nở một nụ cười. Các vũ cơ đã lần lượt bước lên sâu khấu, những kẻ lạ mặt lúc nãy vẫn đang lảng vảng gần đây. Nàng hít một hơi thật sâu, trong bàn tay bỗng hiện lên một quang ảnh, là một con thỏ trắng, hai mắt đỏ đỏ hồng hồng, trông rất giống ai kia... Quỳnh Yêu bật cười, cũng khẽ dựa vào cây cột hắn đang ẩn mình, nói nhỏ "Cảm ơn huynh".

Tiếng nhạc du dương phát ra, cung thương năm bậc réo rắt, các vũ cơ cũng thuần thục múa điệu Thường Nga. Trăng sáng treo trên đầu, rọi lên đóa phù dung cài trên tóc bọn họ. Những kẻ đã theo dõi hai người lúc trước lướt ngang qua, tim nàng như rơi hẫng một nhịp, một nốt nhạc liền bị lệch mất. Đúng lúc đó, một tiếng sáo vang lên, đệm lên tiếng đàn của nàng, uyển chuyển xoay chuyển tình thế. Vũ điệu kết thúc, một tràng vỗ tay từ bốn phương tám hướng nổi lên, nhấn chìm bóng dáng các vũ cơ đang tung tà áo mềm mại, cúi chào. Nàng cũng nhanh chóng rời khỏi nơi đó, tới chỗ bóng hắc y đứng dưới tán cây xa xa. Trên tay hắn ôm một con tiểu khuyển, bộ lông trắng muốt cùng một cái mũi hồng hồng. Nhìn vẻ mặt trêu trọc của Quỳnh Yêu, hắn chỉ ngắn gọn giải thích: "Từ Yên nhờ bổn tọa giao lại cho nàng". Khuôn mặt của tiểu hoa yêu sáng lấp lánh, tựa minh nguyệt soi trên đầu. Đôi mắt hắn nhìn nàng, cũng thầm lặng lấp lánh muôn vàn tinh tú.