Không gian im ắng kì lạ, Quỳnh Yêu mở mắt ra, đã thấy mình đứng cạnh khung cửa sổ quen thuộc, bên ngoài hoa quỳnh nở rực rỡ, ánh tím nổi bật cả một góc trời. "Cuối cùng, cũng về tới nhà rồi...", nàng nhìn xung quanh, xúc động gớt nước mắt. Đồ đạc cùng kỉ vật cha nương nàng để lại vẫn nguyên vẹn, sách trên giá cũng không sót mất một trang. Cứ như một giấc mơ vậy. Nàng nhìn không gian yên lặng xung quanh, lại cảm thấy có chút tủi thân cùng đơn độc. Ở nhân gian náo nhiệt biết bao nhiêu, có Trần gia, có Tiểu Hãn Tử, còn có hắn...Ngoài cửa sổ vang lên một tiếng nổ lớn, ánh sáng tím từ Ma cung phát ra, báo hiệu Ma tôn trở về. Gương mặt tiểu hoa yêu rạng rỡ hơn một chút, nàng tung tấm áo Thanh điểu choàng qua vai, đắm mình vào màn đêm vô tận ngoài khung cửa. Gió đêm mát lạnh thổi qua, lay động gốc thủy tùng già nua trước cửa đại điện, hắn cũng sẽ ở đó...
Một luồng ánh sáng lóe lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng, là một tấm lưới kết bằng ma tức. Nàng nhanh nhẹn xoay cánh, tránh được tấm lưới một lần, nhưng kẻ đó không dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Mê khí được tung ra, trời đất đảo lộn trước mắt, Quỳnh Yêu mệt mỏi nhắm mắt lại, từ trên cao phi thân rơi xuống. Đến khi nàng tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong một căn phòng xa lạ, phía trước là một hắc y nhân, trên tay cầm tấm áo của nàng. "Ngươi là ai? Tại sao lại mang theo áo Thanh điểu của bổn điện hạ?". Thanh Y đế cơ? Nàng cố sức tập trung ngước mắt nhìn lên. Quả thật vậy, biểu muội của ma tôn, vị nữ tướng quân luôn giấu mặt sau một tấm mặt nạ, đang đứng trước mặt nàng. Quỳnh Yêu hít một hơi thật sâu, lại phát hiện trên vạt váy còn vương một cái lông hắc điểu từ lúc ở Trần gia liền cẩn trọng gỡ nó ra, lấy bộ dạng đường hoàng đoan chính nói với nàng ta: "Thần nữ có nhiệm vụ do Ma tôn giao phó, không cố ý mao phạm đế cơ". Nàng ta cảm nhận được khí tức của biểu ca, hóng được chuyện ngàn năm có một lần, liền phút chốc dịu nét mặt, tươi cười giúp nàng đứng lên. "Vậy là bổn điện hạ sẽ phải gọi ngươi là tẩu tẩu phải không?"
...
Vị đế cơ này, tính tình cũng thật tốt... chỉ là nàng còn hơi trẻ con mà thôi. Mộ Dung Thanh Y từ nhỏ theo biểu ca chinh chiến sa trường, đã nhiều phen khiến Thần tộc kinh hồn bạt vía. Nàng được phong là phó tướng, cùng Bạch Phất kết làm huynh muội, đánh đông dẹp bắc. Sau đêm thất tịch năm ấy, đại điện cửa đóng then cài, phủ đế cơ cũng trướng rủ màn che, nàng không còn mặt mũi nào gặp lại Ma tôn, vị biểu ca đã chăm sóc nàng từ nhỏ nữa. Mỗi năm đến sinh thần của Thanh Y, Thượng Huyền đều sẽ cho người mang lễ vật đến cho biểu muội, để thể hiện hắn không hề giận nàng, nhưng nàng vẫn không nguôi được cảm giác có lỗi trong lòng. Chuyện này Ma tôn đã từng kể cho Quỳnh Yêu nghe lúc hai người còn ở Trần phủ. Tấm áo choàng Thanh điểu, cũng được đặt vào tay nàng tối hôm đó.
Trước đôi mắt tò mò của Thanh Y chiếu thẳng vào người mình, Quỳnh Yêu gượng cười, nhẹ nhàng thi lễ với nàng. Bỗng nhiên, ngoài cửa có tiếng gọi lớn, Lưu lão tất tả chạy vào, khuôn mặt không giấu được vẻ mừng rỡ: "Điện hạ, Ma tôn cho gọi người". Đôi mắt nàng rất nhanh liếc nhìn xung quanh như cầu cứu, cuối cùng túm được Quỳnh Yêu. Cổng lớn đế cơ phủ được mở ra, đại binh của nàng đã đứng trước sân điện. Quỳnh Yêu dù sao cũng không thuộc địa hình Ma cung, lặng lẽ đi theo sau lưng đế cơ, không khỏi thở dài. Chắc chỉ có nàng cùng hắn biết được, ẩn sau vẻ ngoài hoạt bát vui vẻ của Thanh Y, là bao nhiêu khổ sở, dày vò.
Rất nhanh, đôi mắt Quỳnh Yêu đã vô thức sáng lấp lánh, Thượng Huyền đang đứng giữa chính điện, phân phó chính sự cho yêu ma cấp dưới. Gần đó, còn có một bóng dáng quen thuộc, nàng lập tức nhận ra, Trần Cửu. Trận pháp giữ hồn đó, đúng là hiệu nghiệm. Một tướng quân tài giỏi như vậy, không giữ lại cũng kì. "Thanh Y, phía Bắc có quân thần tộc quấy phá, muội cùng hắn, điều động đại binh, tới đó dẹp loạn". Hai đôi mắt của hai người được nhắc đến mở to hết sức có thể, chằm chằm nhìn nhau. Ma tôn lướt qua người biểu muội, bí mật kéo tay Quỳnh Yêu ra bên ngoài. Đi được một đoạn, một thanh âm nhàn nhạt cất lên: "Thanh Y không bắt nạt nàng chứ?". Quỳnh Yêu bật cười, rồi lại thấy vẻ lo lắng kì lạ trên mặt hắn, liền liếc xuống cổ tay mình. Một nốt chu sa đã biến mất, hai nốt còn lại đỏ tấy lên, nhìn vô cùng đáng sợ. Nàng hít vào một hơi thật sâu, có vẻ kiếp nạn thứ hai sắp tới rồi. Dù sao cũng tới nước này rồi, còn gì để sợ nữa chứ. "Ta định tới chợ yêu ma mua vài loại bùa pháp, trước khi bước vào kiếp thứ hai". Nét mặt hắn giãn ra một chút, không nói không rằng khoác áo choàng bước ra ngoài. Tiểu hoa yêu đi bên cạnh hắn, cố lắm mới nén được cười. "Nghiêm túc lên, không bổn tọa đi về", nghe câu slogan quen thuộc vang lên, tâm trạng nặng nề của nàng mới hoàn toàn biến mất. Huynh trùm đầu kín mít như vậy đi ra đường, mới dễ bị phát giác đó, Quỳnh Yêu làm mặt quỷ nhìn hắn, lại phát hiện hắn đang khẽ mỉm cười. Phía sau hai người, tiếng cãi vã văng vẳng vang ra, Ma cung như sắp sập xuống. Thôi thì tránh voi chẳng xấu mặt nào, nàng vội vàng kéo tay hắn rảo bước nhanh khỏi "chiến trường". Ánh trăng ma giới rải lấp lánh con đường, đèn lồng đỏ khẽ đung đưa trong gió, lộ vẻ quỷ dị. Bóng hai người đổ trên mặt đất, khẽ khàng chạm nhẹ vào nhau. Quỳnh Yêu mỉm cười, nàng còn tưởng sẽ thật sự chẳng bao giờ gặp lại hắn nữa. Thượng Huyền mặt lạnh liếc nàng một cái, ánh trăng thu vào trong đáy mắt, trong lòng dần dần buông bỏ lớp phòng bị cuối cùng. Hai người dù sao cũng an toàn về nhà rồi, ân oán đã được giải quyết xong xuôi, còn gì để lo ngại chứ.