Chương 20: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Trong đêm tối, khi bóng Thanh điểu vừa khuất dạng, đôi mắt đỏ rực của Ma tôn mệt mỏi mở ra, ma thần ấn trên mi tâm phát ra ánh sáng tà mị, dọa Trần Hãn sợ chết khiếp. Hóa ra, Lưu lão phát hiện ma tức của hắn ngày càng yếu, đèn sinh mệnh chỉ còn lại một chút tro tàn, liền khẩn cấp triệu tập các trưởng lão tới chính điện, dùng ma khí duy trì thần thức. Miệt mài ba ngày ba đêm, ngọn lửa từ từ bùng lên, thiêu cháy tro tàn, như hỏa phượng hoàng độ kiếp tái sinh, tính mạng của hắn mới được tạm đảm bảo. Vài người thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không ít người gương mặt tối sầm lại. Biểu tình của họ, đều bị một nữ nhân thu vào trong tầm mắt. Đêm hôm đó, Lưu tổng quản đang lúi húi trông coi đại điện, thì bị một giọng nói bất ngờ cất lên làm giật mình. "Lưu lão, ông đi theo hai chúng ta lâu như vậy, vất vả rồi". Một nữ tử mặt áo choàng đen đã đứng cạnh ông từ bao giờ. "Điện hạ, chỉ cần nhìn thấy người tâm trạng vui vẻ ra khỏi điện, lão nô cũng thấy vui lây rồi". Nữ nhân kia giấu sắc mặt sau một chiếc mặt nạ, nhỏ giọng hỏi: "Lưu lão, ông nói xem, huynh ấy còn giận ta không?". Lưu Điền nghiêng nghiêng đầu, rót cho nàng một tách trà, mới nghiêm trang trả lời: "Điện hạ, ngài ấy không bao giờ trách người, người luôn là muội muội ngài ấy yêu quý nhất". Mộ Dung Thanh Y khẽ bật cười, nàng đứng lên rời đi, trong lòng không nguôi lo lắng.

Lại nói về Quỳnh Yêu, nàng theo chân tiểu cung nữ tới tận lãnh cung, không khỏi cảm thấy sống lưng khẽ run lên. Nàng vừa cật lực áp chế sợ hãi, đã thấy cung nữ kia trên mình đầy thương tích, chết tức tưởi. Nàng ta vốn được nuông chiều, che chở, không biết cách tồn tại ở lãnh cũng, oán khí cất giấu lâu ngày, sinh ra hận thù với chủ nhân cũ của mình, Bích Ngọc nương nương. Quỳnh Yêu lại theo quỷ hồn đó, dừng trước một biệt viện nguy nga, đề chữ "Lý gia". Nàng ta hai mắt đỏ ngầu, tàn nhẫn hoán hồn đổi xác với nữ nhi thiếu tháng yếu ớt của gia môn đó, thay chủ nhân mình chở thành quý nữ thế gia. Còn Bích Ngọc nương nương, nàng không trách không oán, im lặng rời đi, tìm đến một trạch môn, nơi có tiếng khóc văng vẳng phát ra, nhập vào xác đứa con gái yểu mệnh của Âu Dương phu nhân. Ra là vậy, thiên mệnh, cũng thật tàn nhẫn.

Thoát khỏi mộng cảnh, nàng rất nhanh đã về đến Trần phủ, nhân lúc kẻ canh gác không để ý mà lẻn vào bên trong. Một tiếng cười sắc lạnh vang lên, Trần Cửu ngạo nghễ nhìn nàng, "Lão già đó đổi ý rồi sao? Muội muội của ta, không sao chứ". Quỳnh Yêu tì hai tay lên chấn song, ánh mắt đỏ ửng chiếu thẳng vào người hắn: "Muội muội của ngươi, vẫn luôn ở ngay bên cạnh ngươi, vậy mà lại bị ngươi hại thê thảm". "Tiểu cô nương, đừng nói lung tung, không thì đừng trách ta không báo trước". Ánh mắt hắn khẽ xao động trước nét mặt đau thương của nàng. Quỳnh Yêu tung cuộn tranh nàng tìm được ở Bích Ngọc hành cung ra trước mặt hắn. "Ngươi chẳng lẽ không bao giờ tự hỏi tại sao muội muội ngươi lại thay đổi nhiều đến thế sao? Vì sao nàng ấy từ một người giản dị cần kiệm, lúc nào cũng lo nghĩ cho người khác lại trở nên tham lam như vậy?" Trần Cửu hai mắt mở lớn, hoảng loạn nhìn khuôn mặt của Tần Mặc Lan nanh nọc nham hiểm chuyển thành khuôn mặt khả ái dịu dàng của một nữ nhân khác. "Nàng là Âu Dương Bích Ngọc, là Trần phu nhân, là người vừa suýt chút nữa các ngươi hại chết". Ngón tay trắng bệch của hắn chật khỏi chấn song, bay tới siết cổ nàng. Quỳnh Yêu có chút choáng váng, nàng lách người sang phải, tung một trưởng đánh về phía hắn. Vừa lúc đỏ, một đôi mắt đỏ rực lửa im lặng theo dõi hai người tỏa ra sát khí cực độ, hắc phượng tung cánh bay, hóa lại thành huyền y thiếu niên đi tới trước mặt nàng. Bụi cùng sương sớm đọng trên y áo hắn, mờ ảo như một giấc mộng...

Quỳnh Yêu có chút không tin, lại nhè nhẹ cảm nhận được hương khói trên người kẻ đó, vô cùng chân thực. Thượng Huyền đưa mắt nhìn nàng, lạnh lùng mang theo một chút che chở vô thức, rồi xoay nhanh người lại, đối mặt trực tiếp với Trần Cửu, vạt áo lướt một vòng, sát khí nồng đậm không che dấu lan nhanh trong không khí. "Trần Cửu, một kẻ vì chấp niệm với quá khứ mà sẵn sàng giả làm yêu nữ dọa người như ngươi, đúng là khiến bổn tọa khinh miệt" (cái mood thường ngày của anh nhà bật rồi:)) ). "Ngươi cố chấp tới như vậy, cũng không cứu lại được một kiếp người của quá khứ". "Vậy ngươi nói xem, ta phải làm sao? Bỏ mặc muội ấy như ngày đó ta từng làm sao?". Khóe miệng Trần Cửu chảy ra một tia máu dài, thần thức của hắn từng mảnh, từng mảnh xoay vòng tan biến trong không trung. Quỳnh Yêu đang tỉ mỉ vẽ một pháp trận dự phòng trên mặt đất, lại nghe được Thượng Huyền nói một câu: "Nàng ấy sớm đã không còn là Lý Minh Lan của kiếp trước, chẳng bằng ngươi buông bỏ chấp niệm, trả nàng ấy một đời bình yên". Một giọt nước mắt rơi trên gương mặt nàng, vậy là, hắn cũng đã buông xuống được hận thù kiếp trước rồi. Ra là vậy, đó là lý do hắn luôn luôn tỏ ra không thích nàng, nhưng lại lúc nào cũng âm thầm đi theo an bài mọi chuyện, cố gắng gạt bỏ chấp niệm quá khứ, để bảo vệ nàng. Tới khi biết mình sắp không qua khỏi, mới lặng lẽ đề lại vài chữ: "Ta thích nàng" trên phong giấy cũ, lại trang trọng đóng triện của Ma cung lên. Hắn biết có như vậy, nàng mới có thể tìm được một chỗ dựa, không bị đau khổ che mờ lý trí. Hắn từng bước từng bước hi sinh bản thân mình, sắp xếp đường lui cho từng người hắn quan tâm.

Trần Cửu nhắm mắt lại, thần thức dù có tan biến vào hư không, hắn cũng không cam lòng. Ánh mắt bỗng bắt gặp một quanh cảnh cũ, một tiểu nữ tử mặc y phục xanh nhạt, đeo một cái vòng bạc kêu ding đang kéo kéo tay hắn, "Ca ca, ta không giận huynh nữa, chúng ta qua bên kia chơi, hoa dành dành nở đẹp lắm". Hắn gạt nước mắt, chìa tay ra cho nàng, khẳng khái đáp lời: "Được".

Trong nắng ban mai, bóng ảnh hắn hoàn toàn tan biến, trên môi mang theo ý cười nhàn nhạt. Hai người nhanh chóng ra khỏi Trần phủ, thời hạn của Tẩy Tủy Kiếp sắp hết. Bóng dáng bé nhỏ của Trần Hãn ở phía kia vẫy vẫy tay với hai người. Nước mắt Quỳnh Yêu lặng lẽ tuôn rơi trên khóe mi đang nở nụ cười. Đã lâu lắm rồi, từ khi phụ mẫu nàng qua đời, đã chẳng còn cảm nhận được hơi ấm dịu dàng như vậy nữa. Hắn biết nàng đang buồn, nhẹ nhàng vươn tay ra, vụng về nắm lấy tay nàng. Hai người cứ vậy lướt qua biệt viện đang dần tan biến, cảm giác cô độc ngàn kiếp cũng cứ thế trôi đi.