Chương 19: Quỳnh Hoa Dạ Vũ

Ngoài khung cửa sổ, khóm trúc lương bạc vươn mình che chở trăng non, văng vẳng tiếng quạ đêm lạnh lẽo, làm đáy mắt nàng khẽ xao động. Quỳnh Yêu không nói gì, nàng im lặng đứng lên, đến gần chiếc bàn nhỏ kê giữa phòng, giống như cố tỏ ra bận rộn. Trần Hãn ngồi bên cạnh nàng, hai mắt hơi hoe đỏ, đã canh hai rồi. "Đệ đi ngủ trước đi, ta cần xem xét một số thứ". Tiểu tử lắc đầu, gục đầu lên hai cánh tay, nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Nếu là bình thường, nàng sẽ cười mà xoa đầu đệ ấy, nhưng bây giờ... "Ta phải đợi cùng tỷ, ta còn có chuyện hỏi cần hỏi huynh ấy". "Hay đệ cứ hỏi ta trước, ta sẽ nói lại với hắn". Giọng nàng chùng xuống, lướt qua mái tóc lơ thơ của tiểu hài tử. "Hai người hết lòng bảo vệ ta như vậy, là vì thù lao sao?". Khuôn mặt vô hồn của Quỳnh Yêu bỗng ánh lên một vẻ sống động. Nàng thở dài, khuôn mặt ánh lên vẻ mệt mỏi. "Trần Hãn à, có một số chuyện chúng ta làm cho đệ, không hề màng tới thù lao". "Tỷ tỷ, vậy ta cần trả bằng gì?", tiểu tử cố chấp hỏi lại. Nàng bật cười, đệ ấy tỏ vẻ rạch ròi, nhưng thật ra lại rất ngây thơ. "Chỉ cần đệ sống thật tốt là được, một năm nào đó, chúng ta sẽ quay lại, đưa đệ ra ngoài phủ chơi...". Hai mắt tiểu hài tử sáng lên, như thể sợ nàng đổi ý, đệ ấy giơ một ngón út nhỏ xíu lên. Quỳnh Yêu cũng vui vẻ lên một chút, lúc còn nhỏ nàng và phụ thân cũng hay chơi trò này. "Hứa nhé"

Không gian lại quá mức yên tĩnh, tiểu tử kia đã ngủ rồi. Tiểu tiên hoa nghĩ ngợi vẩn vơ, tự nhiên lại thấy nhớ cái giọng gắt gỏng mọi hôm của hắn. Đại phu nói tình trạng của ma tôn không đáng lo ngại, chỉ là chưa tỉnh lại mà thôi. Nàng vô thức nhìn đi nơi khác, lại phát hiện một ấn ký phát sáng giữa đêm đen. Là một phong thư, được đóng dấu cẩn thận, nhìn rất trang trọng. Từng dòng chữ hiện lên, nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc."Tiểu hoa yêu, sau kì hạn 2 ngày nữa, nếu ngươi thuận lợi quay về ma vực, bổn tọa đã an bài người giúp ngươi vượt qua các ải tiếp theo. Tuyệt đối tin tưởng người đó, đừng chạy lung tung. Dù sao sau này cũng không gặp lại, tạm thời thôi nhé, ta thích ngươi ". Quỳnh Yêu bất giác bật cười, một giọt nước mắt long lanh đọng lại trên nét mực dần phai.

Thời hạn của Tẩy Tủy Kiếp sắp hết, cũng không còn nhiều thời gian nữa. Nàng gượng người đứng dậy, tâm trạng đã thoải mái hơn, nếu đây là hoàn cảnh khác, chắc chắn nàng sẽ vứt hết quy củ mà nhảy nhót khắp nơi. Khuôn mặt hắn khẽ cau lại như ưu tư, ma thần ấn trên trán tỏa sáng như dõi theo nàng. "Ta sẽ không để huynh lo lắng nữa đâu, ta tự có đường đi nước bước của mình". Nàng tung chiếc áo khoác Thanh điểu qua người, tung cánh bay ra ngoài. Chiếc áo này quả là che dấu yêu tức rất tốt, vốn là của hắn mượn từ biểu muội rồi cầm luôn không trả đồ:))). Nàng lắc đầu cười, nghiêm túc hướng về phía trước, tới Bích Ngọc hành cung.

Tường xanh ngói trắng, vẫn giống hệt năm xưa. Chuông gió trước cửa kêu đinh đang, cỏ cây hoa lá ẩn hiện màu xanh non. Nếu ai không biết, có thể tưởng là khuê phòng của nhà quyền quý. Hòn giả sơn làm bằng ngọc trắng phủ rêu phong, nước chảy róc rách, lại ẩn hiện hy khí. Hình như sau chính điện còn có một cây hoa lê cùng sơn đào, hoa nở dịu dàng ẩn trong đêm. Cũng là một nơi có phong thủy tốt, quả thật hoàng đế vô cùng yêu quý hiền phi. Nếu nàng không mất sớm, có thể ở nơi đẹp đẽ này một thời gian nữa. Quỳnh Yêu bước vào chính điện, quả nhiên ở đó có treo một bước tranh chân dung, vẽ một nữ tử mặc y phục xanh đậm, bên dưới dưới đặt ngay ngắn một cây sáo ngọc bích chạm khắc tỉ mỉ. "Bích Ngọc nương nương". Trên tranh chính là khuôn mặt của Tần Mặc Lan. Nét mặt sắc sảo mưu mô của nàng ta phối cùng sắc xanh trầm ổn cao sang, nhìn không thuận mắt chút nào. Nàng tiến lên phía trước, chạm nhẹ vào khung tranh, lập tức nét mặt trên tranh thay đổi, trở thành gương mặt của Âu Dương Bích Ngọc, Trần phu nhân. Quỳnh Yêu hai mắt mở lớn kiên định, bước vào mộng cảnh lần thứ hai. Nàng đứng chơi vơi giữa một biệt phủ rộng lớn, có một nam tử đang nắm tay một nữ nhân mặc y phục xanh nhạt đứng trước hành cung. Ánh mắt nàng đượm buồn, nhưng vẫn đầy trong trẻo nhìn nam nhân trước mắt. Hắn là hoàng thượng, nàng là hiền phi. Sau lưng hai người có một nha hoàn và một ma ma. Lần đầu tiên, nàng thấy nét mặt vị nương nương đó có vài phần vui vẻ. "Trẫm sẽ sớm trở về thăm nàng", hiền phi trẻ tuổi dịu ngoan gật đầu, hai má thoáng đỏ lên, không nhận ra ánh mắt người trước mặt ẩn chứa vài phần tâm tư. Cánh cổng đóng lại, trong lòng hắn nổi lên bão dông, trầm tư rời đi. Quỳnh Yêu lướt qua sau lưng hắn, đi vào bên trong. Trời đang vào xuân, hạnh đào nở khắp nơi, lụa đỏ kết hợp cùng xanh ngọc bích, đẹp tới xao động lòng người. Một lão ma ma cẩn thận trải mái tóc dài của nàng. Một vài nếp nhăn thanh mảnh hiện trên gương mặt nữ nhân đó, đã là vài năm sau rồi. "Tần ma ma, bà nói xem, tại sao hoàng thượng không quay lại thăm ta? Có phải khúc sáo ta thổi ngày đó buồn quá không". "Ma ma, có phải người thay đổi rồi không?". "Ta chưa từng trách hoàng thượng đưa phụ thân cùng huynh trưởng ta đi tòng quân, tại sao huynh ấy tránh mặt ta chứ". Giữa ngàn vạn câu hỏi vì sao, vị ma ma ấy vẫn không trả lời, giấu nước mắt sau tay áo, tiếp tục vấn tóc cho nàng.

"Nương nương, nương nương", một tiểu nha hoàn vừa chạy vừa gọi lớn, vị ma ma kia liếc mắt nhắc nhở nàng ta, nhưng chẳng ăn thua. Nha đầu đó, bưng một cái tráp nhỏ, bên trong có mấy cái trâm ngọc đính đá quý, cùng một phong thư, mang theo ngự ấn. Hiền phi cầm lấy phong thư, nàng phẩy tay cho cung nữ lui xuống. Gương mặt nàng ta đầy tiếc rẻ, kêu một tiếng "Nương nương". Nàng lắc đầu, nha đầu đó ủy khuất rời đi. Tất cả những gì người kia ban cho, nàng đều không giữ lại một món nào, không phải đem cất trong kho, thì cũng tặng cho phụ nhân thiếu nữ trong trấn. Tiểu cung nữ liếc mắt nhìn xung quanh, nàng lựa một cái đính hoa tử đinh hương tím giấu trong vạt áo, rồi mới nhẹ nhàng bưng cái tráp đem ra ngoài.

Lại mấy năm trôi qua, khung cảnh quen thuộc hiện lên, lão ma ma năm xưa đã mất, chỉ còn chủ tớ hai người sống nương tựa vào nhau. Kết cục sau đó, hiền phi trầm tư lâu ngày, lại nhận được hung tin đả kích, bệnh nặng mất trong đêm. Tiểu cung nữ đó quỳ trước ngai rồng, đã dập đầu tới chảy cả máu. Tấu thư cùng mảnh sứ bay xung quanh người nàng. Thiên tử hai mắt đỏ ngầu, gằn giọng hỏi: "Thái y viện cho trẫm biết sức khỏe nàng ấy rất tốt, sao lại vô cớ bị bệnh? Chỉ có thể là do các ngươi, chăm sóc nàng không chu đáo. Người đâu, đày nàng ta vào lãnh cung sám hối, đến chết cũng không được ra ngoài" Hắn thẫn thờ buông mình ngồi xuống long ỷ, mảnh sứ sắc bén vô tình cứa vào tay, cũng không hay biết.