Nàng tiến lên phía trước, bình tĩnh đáp trả từng lời, "Ta không còn gì để nói với nàng ta cả". "Nàng ta là người nhận được Trần Hãn từ vòng tay ta, đã hứa chăm sóc con trai ta tử tế". Nàng dừng lại một chút, sắc mặt Tần Mặc Lan ngày càng trắng bệch. "Sau đó thì sao, Trần phu nhân, con nói tiếp đi". Nàng ngẩng đầu lên, từng chữ từng chữ đều là căm phẫn tột cùng "Nàng ta ngày ngày dạy tiểu tử cái gì mà thừa kế gia nghiệp, cái gì mà nịnh nọt cung kính, tới khi có được hài tử của riêng mình, liền quay lại dùng hạnh nhân đắng đầu độc nó! Bổn phu nhân cam đoan, đại phu trong trấn đều có thể xác định điều này". Quỳnh Yêu khẽ thở ra một hơi, mỉm cười, Tần ma ma sau khi biết chuyện của Trần tiểu công tử quả nhiên đã liền đem tin tức nói cho Trần phu nhân biết để phòng trừ. Hắn đứng bên cạnh thấy nàng lộ ra sơ hở, lạnh giọng hừ một cái.
Một giọng nói sắc lạnh vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của nàng. "Ta dù sao cũng cung kính gọi một tiếng tỷ tỷ, tại sao tỷ đối xử như vậy với mẫu tử ta". Nước mắt Tần di nương bắt đầu tuôn rơi, vẻ nanh nọc nham hiểm của nàng ta hoàn toàn biến mất, Trần phu nhân quỳ xuống "Nếu các vị trưởng lão không tin, có thể đưa ta tới đại lao tra hỏi, bổn phu nhân, tuyệt nhiên không làm điều đó". Lúc người Trần gia tiến lên đưa Trần phu nhân rời đi. Từ hàng người sau lưng, cạnh chỗ nàng đang đứng cùng hắn bên cạnh các trưởng lão, có một bóng ảnh lao lên. Lúc nàng nhận ra đó là ai thì liền suýt nữa đau tim mà chớt, là Tần ma ma. "Phu nhân vô tội, người bỏ độc vào canh của Tần di nương là lão nô". Các trưởng lão nhướn mày nhìn nhau. Tần ma ma kiên định nói: "Lão nô từ chỗ Hàn đạo trưởng và Diệp cô nương biết được bà ấy đầu độc Trần tiểu công tử, nhất thời không kiềm chế được, hạ chu sa vào thuốc của bà ta". "Là do bà ta tự làm tự chịu, phối ngải cứu với chu sa, hoàn toàn không phải do phu nhân". Trần phu nhân lo lắng nhìn lão ma ma đi theo mình từ khi mới vào phủ, bà ấy dù sao cũng đã già yếu, quỳ lâu như vậy, chắc chắc tổn hại thân thể. Quỳnh Yêu bất đắc dĩ vịn nhẹ vào vai hắn, kiễng chân ngước mắt nhìn về phía trước. Vẻ mặt này... thực sự rất quen thuộc. Khuôn mặt thì nàng không chắc chắn, chí có khí phách toát ra, vừa chính trực ngay thẳng, vừa nặng tình nặng nghĩa, cũng toát lên vẻ quyền quý cao sang.
Cũng phải thôi, phu nhân Trần gia xuất thân từ Âu Dương thị, cũng gọi là quý nữ thế gia. "Ta nghe nói, bà ấy lúc sinh ra đã không còn hơi thở, không khóc không cười, bỗng có vị đạo sĩ đi ngang qua gia môn, cầm gậy trúc gõ nhẹ vào cổng, mới hồi hồn sống lại, được coi là điềm may của toàn gia tộc", "Thật đáng tiếc, nếu không sớm gả vào Trần gia, cũng có thể nhập cung, làm một vị nương nương rồi". Hắn ghé sát vào mặt nàng, buông một câu. "Đọc ít thoại bản thôi, không thì đừng trách ta". ????? (gia trưởng mới lo được cho em:))) ) Hai người cứ thế quên luôn đang giận nhau.
Quỳnh Yêu cau mặt lườm hắn cháy máy, lại ngạc nhiên thấy người kia đang cười, cụng trán vào trán nàng một cái rồi nhìn nhanh qua hướng khác. Bên cạnh hai con người đang phát cẩu lương kia, còn có một ánh mắt khác cũng không mấy tập trung vào chính sự. "Tần Mặc Lan, ngươi giải thích thế nào đây?". Bã thuốc cùng chén thuốc đã vỡ được bày ngay ngắn trước mặt các trưởng lão. Nàng ta vẫn chưa phục hồi được bao nhiêu phần tinh anh, chắc chắn không chịu được cái nhìn đầy sát khí kia chiếu thẳng vào người. Đến lúc kẻ đó nhìn thấy nàng ta sắp bỏ cuộc, mới nghiêm trọng ho nhẹ một tiếng. "Cửu đệ, đệ không sao chứ?". Trần lão theo thói quen quan tâm đến người đệ đệ bệnh tật này, thì lại nhận được một ánh mắt sắc lạnh của hắn. Trần Cửu đứng lên, không nặng không nhẹ nói:"Chuyện hôm nay, lý do các vị trưởng lão có mặt tại đây, đều là do bổn công tử gây ra."
"Đệ nói cái gì vậy?". Giữa lúc mọi người đang hốt hoảng, Tần di nương nhân lúc không ai để ý quay lại, vẻ mặt cảm kích nhìn hắn ta. Quỳnh Yêu có để ý một chút, ánh mắt bao dung Trần công tử dành cho nàng ta, hoàn toàn không giống ánh mắt Thượng Huyền đôi khi nhìn nàng, mà giống như, huynh trưởng che chở cho tiểu muội làm càn vậy.
"Phải, bổn công tử từ nhỏ đau ốm bệnh tật, vốn luôn không được coi trọng, hôm nay, chỉ muốn dành lại một số thứ vốn thuộc về mình mà thôi". "Đệ im miệng". Trần lão đứng lên, ánh mắt như phát ra tia lửa. Một cái tát như trời giáng xuống khiến hắn lảo đảo, "Đưa tên nghiệt tử này tới địa lao, không môt ai được phép tới gần hắn". "Tần Mặc Lan cấm túc trong phòng không được ra ngoài, phu nhân, nàng trở về dưỡng bệnh đi."
Trước sát khí của Trần tông chủ, không ai dám ở lại lâu. Hai người tức tốc chạy ra ngoài, đúng lúc Trần công tử bị giải đi. Hắn nở một nụ cười, giống lúc ở quả phụ thôn. Người này thật là , hắn cố chấp như vậy, chẳng màng tốt xấu. Một kẻ mang chấp niệm cũng không kém đứng ngay bên cạnh nàng, khó nhọc lấy lại nhịp thở. Nàng thở dài, vừa suy nghĩ vậy mà sức khỏe của hắn lại xấu đi rồi, đã thấy ma tôn ngã xuống, máu từ khóe miệng hắn trào ra, thấm đẫm vạt áo nàng. Ma tôn ngàn năm của Ma giới, chịu trăm đao ngàn kiếm cũng vẫn ngẩng cao đầu, dần dần từng chút một vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, ma ấn lúc ẩn lúc hiện, như thể chỉ giây sau có thể hồn phi phách tán.
"Hàn Lăng!", nghe thấy tiếng hét của nàng, Tiểu Hãn tử buông áo phụ thân, chạy đến chỗ hai người. "Tỷ tỷ, huynh ấy...", nàng lắc lắc đầu, run run đưa tay đặt lên cổ tay trái của hắn. Mạch vẫn đập chậm chạp, từng giây từng khắc gõ nhẹ. Chật vật một hồi ba người cũng về đến biệt viện. Trần Hãn đã chạy đâu mất, chắc đệ ấy đi tìm đại phu. Nàng mệt mỏi buông người ngồi xuống trước giường hắn, xoa xoa cái đầu đau nhức của mình. Hắn vẫn ngủ rất say, rất say, trông vô cùng bình thản, như hắn trước đây luôn như vậy. "Huynh không được bỏ cuộc, nhất định phải tỉnh lại... xin huynh đấy..."