Trong đêm tối, một làn khói trắng lượn giữa ngói đỏ Trần gia. Trăng sáng trên đầu chiếu rọi, bóng trắng đó cũng không hề mang vẻ quỷ dị, nhàn nhã lướt tới. Mấy hôm nay bị hai kẻ đó tới ngáng đường, hắn đã trễ hẹn tận hai ngày rồi. Làn khói có tri giác, lượn tới trước một thôn trang nhỏ, đề một chữ "Quả phụ thôn". Hắn đến trước một ngôi nhà tranh nhỏ, mái nhà gần như rách nát hết cả, rõ ràng không có bóng người lớn trong nhà. Thôn dân thấy hắn đã quen mắt, cũng không ai buồn ngăn cản. Họ còn đang bận khóc thương cho nỗi đau của mình. Quả phụ thôn, đúng theo tên gọi là nơi ở cho người nhà tử sĩ. Bọn họ phần lớn là phụ nữ và trẻ em, không đảm đương được việc nặng nhọc, chỉ đành xếp tư trang rời khỏi cố hương, quy tụ ở một nơi, lấy nghề dệt vải làm kế sinh nhai. Căn nhà này cũng vậy, trong nhà có tiếng khung cửi lách cách vọng ra. Thấy hắn bước vào, tiểu nữ tử buông khung dệt, đứng lên. Trước đây cha nàng từng là hàn sĩ, nên dạy nàng quy củ rất cẩn thận. Hắn biết như vậy, vì cha nàng đã từng đỡ tên cho hắn phá vỡ vòng vây địch, trong hơi tàn gửi lại cho hắn một món quà làm cho con gái. Từng người, từng người một chung lưng đấu cật với hắn, hắn chưa từng quên một ai. Hắn giơ cánh tay gầy yếu về phía tiểu nử tử, trên đó lấp lánh một cái vòng bạc được chạm khắc cẩn thận. Nàng ngẩn người một lát, rồi bỗng hiểu ra "Phụ thân?". Hắn mỉm cười, thảy cái vòng đưa cho nàng, rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Vết thương của kẻ ở lại, bao giờ cũng sâu hơn vết thương của kẻ ra đi. Làn khói trắng bay thêm một đoạn, dừng lại trước một ngôi nhà khác, một bà lão chạy ra đón hắn, "Con trai, con về rồi". Hắn mỉm cười, bà ấy đã già lắm rồi, già tới độ không thể nhớ bản thân mình là ai, nhưng lúc nào cũng chờ đợi con trai trở về. Hắn cứ như vậy đi qua một lượt, không nhận ra bản thân mình đang bị kẻ khác theo dõi. Hắc phượng cùng Thanh điểu đậu trên một cây cổ thụ, nhìn theo bóng khói trắng lượn qua lượn lại, nhìn nhau khẽ thở dài.
Nàng nhìn theo bóng bạch y đó ghé qua từng nhà, cố gắng thực hiện tâm nguyện của đồng đội, liền hiểu ra nguyên do. Hắn cất công tới tận đây, sửa chữa những lỗi lầm mình từng gây ra, giúp đỡ những người hắn cảm thấy có lỗi. Hắn chính là huynh trưởng của Bích Ngọc nương nương, là thiếu niên không mang tâm tư tham vọng danh lợi, chỉ mong những người xung quanh hắn được bình yên. Mà người hắn cảm thấy có lỗi nhất, chính là vị muội muội vẫn ngày ngày chờ hắn chở về, rồi lại ra đi trong cô độc. Vị nương nương ấy tên gì nhỉ, Lý Minh Lan. Hắn nhập xác Trần Cửu, là muốn bảo vệ hậu kiếp của muội muội. Vậy là rõ ràng rồi.
Trước khi bóng ảnh kia nhận ra sự xuất hiện của hai người, hắc phượng cùng thanh điểu ngược đường đón gió về Trần gia. Gian phòng vẫn yên tĩnh như lúc hai người rời đi, Trần Hãn vẫn ngủ ngon lành, nhưng bầu không khí có gì đó khó xử. "Ta biết hắn có ý tốt, nhưng cố chấp giúp đỡ Tần di nương mưu hại người khác, là không được" "Ngươi quả quyết như vậy, chính là muốn hắn buông bỏ quá khứ, hoàn toàn bỏ mặc muội muội". "Ta biết huynh hiểu cảm giác của hắn, nhưng chúng ta còn cần bảo vệ Trần Hãn, Trần phu nhân, Trần lão..". "Chỉ vì kẻ ngươi chưa biết tốt xấu, mới chỉ gặp vài ngày, đáng sao?". Câu nói ngập ngừng ở khóe môi nàng dừng lại một nhịp, một khi quá khứ của hắn đã bị gợi lên, thì dù nàng có nói gì đi chăng nữa, cũng là vô ích. "Ta chỉ muốn huynh buông bỏ được quá khứ, được sống cho bản thân mình". Cuối cùng cũng chỉ là một câu quan tâm chưa thành lời.
"Một cô nương huynh đã hận ngàn năm, đáng sao?". Nàng cứng nhắc lướt qua người hắn, đi ra ngoài. Trăng thật sáng, giống như năm đó vậy. Khi nhìn hắn đánh thắng thần tộc trở về, có trời mới biết nàng đã hi vọng biết nhường nào. Hắn đã trả xong hận thù, sẽ có thể thanh thản sống tiếp. Nàng cố gắng giấu kín mọi tâm tư sau vỏ bọc quy củ, nhưng không phải kẻ không có cảm xúc. Phải, nàng ngây thơ với thế giới bên ngoài, nhưng không phải kẻ ngốc. Nàng hiểu nỗi dằn vặt ngàn kiếp đớn đau tới đâu, nhưng cũng biết người ta cần vượt qua nó để sống tiếp, để không tiếp tục phạm sai lầm, không tiếp tục lún sâu trong bể hận. Nhưng lý thuyết thì chỉ là lý thuyết, những gì viết trong thư tịch cũng chỉ là phù du. Hai người cứ như vậy, không ai nhìn mặt ai cả một buổi tối, đến sáng hôm sau, Trần Hãn cũng phải thấy lạ. "Diệp Vi, tỷ với huynh ấy bình thường rất thân thiết, hai người giận nhau sao?". Nàng xoa đầu đệ ấy, cố nở một nụ cười.
Chẳng mấy chốc, thông tin tối qua đã được truyền ra ngoài. Trần gia ngay lập tức họp cổ đôn...à nhầm, họp nội bộ gia tộc, nghe đâu Trần phu nhân cùng Tần di nương đang đối chất nhau ở chính điện. Hai người đưa mắt nhìn nhau, có chuyện lớn rồi. Trên đường tới chính điện, nàng liếc hắn một cái, đột nhiên trong tay lại có cảm giác nặng nặng. Hắn thảy cho nàng một cái túi nhỏ, rồi lập tức đi lên phía trước. Trong đó, là một trong hai cái bùa bình an Hạnh Nhi đưa, được hắn gia cố lại cẩn thận, giống cái hắn đang đeo trên tay. Dù ngoài mặt nàng không nói gì, nhưng trong lòng lại thoáng tươi cười. Trong túi còn có một cái trâm bằng bạc, phía trên khắc một bông hoa quỳnh trắng. Thì ra trong lúc quay về Trần gia, đây là thứ hắn cầm trong vuốt hắc điểu. Cái người này thật là...
Quỳnh Yêu cố ý đi chậm lại, nhìn theo bóng hắc y của hắn. Chắc là nàng suy nghĩ quá nhiều rồi. Lúc gặp nàng trong địa lao, lúc gặp yêu ma quỷ quái, cả lúc chứng kiến cảnh chết chóc tang thương, hầu như hắn chưa bao giờ mất bình tĩnh. Đuôi mắt Thượng Huyền vẫn thỉnh thoảng liếc về phía nàng, mang theo một chút che chở. Hắn có tôn nghiêm, có chừng mực của riêng mình, tuyệt đối sẽ không vì bồng bột nhất thời mà gây chuyện. Hận thù trong lòng ma tôn vẫn không lớn bằng sự để tâm dành cho người khác, chỉ là hắn vẫn chưa nhận ra thôi. Quỳnh Yêu dừng lại một chút, nàng đã hứa sẽ tin tưởng hắn, nên tuyệt đối sẽ không để những hiểu lầm này làm mình thất hứa.
Chính điện Trần gia chật kín người, nổi bật là hai nữ nhân đứng giữa điện. Tần Mặc Lan sắc mặt tái nhợt, tỏa ra khí thế hùng hổ muốn lao ra sống mái với kẻ khác. Trần phu nhân mặc y phục xanh đậm, nét mặt nghiêm nghị. Quỳnh Yêu có chút khâm phục vị phu nhân này, dù đang đau ốm bệnh tật, vẫn nhất quyết đứng lên bảo vệ bản thân mình và con trai. Trần Hãn chạy lên chỗ phụ thân, cung kính cúi đầu. Các bô lão Trần gia ngồi hàng đầu tiên bên trái, ở giữa là Trần tông chủ. Một giọng nói sắc lạnh vang lên, khiến mọi người rùng mình. "Trần phu nhân, có kẻ tố cáo nàng hạ độc vào thuốc của Tần di nương, nàng có gì muốn nói không".
"Bổn phu nhân, không còn gì muôn nói!".