Những lời nói của Mudock đã lay động được trái tim hắn, hắn cũng biết những người anh em đang dõi mắt nhìn hắn bên kia đều mong muốn được nghe hắn trải lòng. Những câu chuyện đang ám ảnh hắn có thể sẽ giết chết hắn vào một ngày nào đó.
Rynir hít một hơi thật sâu, hắn đã lấy được bình tĩnh. Hắn bước tới ngồi lại chỗ cũ trước đống lửa.
“Xin lỗi mọi người…ây, bụi bay vào mắt tí…tới đâu rồi nhỉ”
Roma thấy cái Rynir bia ra cái lí do củ chuối đến méo mặt.
“Xem ai trở lại này….thế cô nàng mít ướt lúc nãy đâu rồi hả Ryn, tôi đang muốn dùng bờ môi quyến rũ này để thổi bui cho cô ả”-Rome chu môi mỉa mai
Cả bọn cười phá lên, Rynir đỏ mặt
“Thật xấu hổ”
Rynir cũng nhe răng cười khi nghĩ tới cái cái ví von của Rome. Hắn đúng là một tên gàn dở bảnh trai biết cách cứu lấy bầu không khí, trả trách những cô gái ở Sincha luôn đeo bám hắn
“Từ lúc trở về làng Dolt tới nay đã một tháng rồi….anh định giữ vẻ u sầu tới bao giờ”
Mithas đột nhiên lên tiếng. Hắn là bậc thầy dùng cung của cả đội, bình thường hắn rất ít khi nói chuyện, hắn kín tiếng đến mức những người gặp hắn lần đầu sẽ tưởng là hắn bị câm. Nhưng giờ khắc này hắn đã cất tiếng nói, vì lo lắng cho tình trạng của Rynir.
Trước đây tuy mang những quá khứ đau khỏ anh luôn tỏ vui vẻ, đôi lúc hắn còn chọc ghẹo mọi người. Nhưng từ lúc nhận nhiệm vụ trở về làng Dolt. Hắn có dịp trở về quê hương nhưng ngôi làng đã không còn mẹ hắn cũng vậy Masalyn cũng thế.
“Chúng tôi đều lo lắng cho anh Ryn à”- Medici nói
“Thế nên đêm hôm qua chúng tôi mới yêu cầu anh kể chuyện về mình”- Vince nói
“Kể về quá khứ của anh, giãy bày mọi tâm sự…..Đó là cách tốt nhất….chẳng phải chính anh đã nói như vậy sao”- Mithas nói
“Mỗi người đều có câu chuyên của riêng mình…chính cậu đã lắng nghe tụi tôi kể về câu chuyện của mình. Cậu đã là một người lắng nghe giỏi. Còn bây giờ hãy để bọn tôi trả ơn cho cậu”-Mudock nói
“Anh đã nói hãy cùng đồng hành đi tới tương lai…Giờ anh lại muốn đi một mình hả Ryn…”-Rome nói “hãy trở lại con người cũ đi, rồi chúng ta lại cùng nhau đi cua gái”
Trong lòng Rynir trao dâng một niềm vui khôn siết. Tôi thật hạnh phúc khi có sự quan tâm của những anh em. Trước kia hắn đã làm một số thứ vì họ nhưng chưa bao giờ hắn nghĩ những người anh em này lại đối xử quá tốt với hắn như vậy.
“Cảm ơn tất cả mọi người…tôi thật sự ổn…tôi không sao, thật đó….không cần thiết phải làm quá lên như thế này đâu….Nếu moi người muốn tôi sẽ kể mọi thứ”
Rynir lại tiếp tục câu chuyện, khá khó để hồi tưởng vì những kí ức mang hình ảnh rõ ràng nhưng thứ tự lại lộn xộn. Hắn lại nghĩ đến nàng Masalyn, một kí ức buồn bã nhưng lại thật đẹp. Và hắn sẽ giữ câu chuyện của Masalyn cho riêng mình. Hắn tiếp tục kể câu chuyện về cuộc đời hắn,….về chiếc năng bạc hắn đang đeo trước cổ.
Sau khi tỉnh lại ở nhà Masalyn, con gái của thầy thuốc duy nhất trong làng. Cha cô cũng như dân làng, đều không thích mẹ con hắn lắm, nhất là khi hai mẹ con không có tiền.
Trời bắt đầu vào hoàng hôn, hắn cùng mẹ trở về ngôi nhà đổ nát ở góc đông bắc. Masalyn đã gói cho hắn một bao thuốc và bốn củ khoai lang. Không nhiều nhưng ở thời điểm này, nó đã đủ cho hai mẹ con sống sót thêm hai ngày. Dù đã được ăn một dĩa súp ở nhà Masalyn, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất đói. Hắn đem hai củ ra nướng, còn hai củ giấu trong xó bếp. Hắn đưa cho mẹ một củ, còn một củ hắn dắt túi vừa ăn vừa cùng mẹ lau dọn đồ đạc bị đổ nát.
Ngôi nhà bị phá, chẳng còn mấy thứ xài được. Sau khi vứt hết đồ hư căn phòng trỡ nên trống rỗng. Trời đã về khuya, Rynir thắp một cây đèn cầy để trên chiếc tủ đầu gường. Rồi hắn lôi một cuốn sách ra từ chiếc tủ. “Những cuộc phiêu lưu của hiệp sĩ Ramus”là tựa đề của quyển sách. Hắn đọc bập bẹ từng chữ trong cuốn sách nhàu nát cho mẹ hắn nghe.
Bà từng nói với Rynir bà rất thích đi du lịch, khao khát được ngắm nhìn thế giới. Nhưng bà bị mù nên bà rất chỉ có thể tưởng tượng các vùng đất những buổi đọc sách hằng đêm như thế này, có thể được bay bổng qua các vùng đất thần thánh,… chỉ bằng câu chữ. Càng nghe bà càng thấy thích thú về những cuộc phiêu lưu, những xứ sở người tí hon, về những nàng tiên cá, những kho báu được chôn giấu hay về các vị thần.
Đêm nào cũng vậy, hắn đọc cho mẹ hắn nghe đủ thể loại truyện mà hắn mượn được từ Vunik-một học giả sinh sống trong làng. Vunik là người đam mê tri thức nhiều lần thi vào học viên Hava ở SinCha nhưng không đậu, ông lựa chọn sẽ định cư rồi chết ở nơi ông được sinh ra. Ông ta hành nghề dạy chữ, buồn thay chỉ có con cái nhà quyền quý mới quan trọng chuyện học hành, còn cái làng ngư dân này, họ chỉ học đủ số để đếm tiền là đủ rồi. Ông ta khá quý Rynir vì cậu biết nhiều chữ nhất cái làng này, chỉ qua việc đọc sách cho mẹ mỗi đêm. Ông ta muốn dạy Rynir học để trở thành học giả, nhưng ý nghĩ đó tiêu biến nhanh chóng khi nhìn vào gia cảnh cậu bé. Ông cũng rất vui vẻ khi cho Rynir mượn sách, còn hơn là để chúng đóng bụi trên giá sách.
Đoc đến dòng cuối trong chuyến phiêu lưu cuối cùng của hiệp sĩ Ramus, Emilia cũng ngủ say. Hắn thổi cây đèn cầy, để cuốn sách lại vào tủ rồi leo lên giường ngủ của mình. Hắn chắp tay lên trán, suy nghĩ về tương lai. Không thể đánh cá được nữa, hắn phải làm gì để kiếm tiền chăm lo cho gia đình đây. Hắn không thể cứ xin đồ từ Masalyn mãi được, cô ấy đã quá nhiều lần trộm đồ của nhà đưa cho hắn rồi. Đồ đạc trong nhà của hắn chẳng có cái gì có giá trị. Vấn đề quan trọng trước mắt vẫn là thức ăn. Hắn quyết định ngày mai sẽ đi vào rừng để săn bắt.
Chưa nói tới lũ chó sói và gấu rừng, lũ Hungor vẫn còn lãng vãng ngoài kia. Đây là một quyết định nguy hiểm, thậm chí các thợ săn lành nghề trong làng cũng không dám đi săn vào lúc này. Nhưng hắn thực sự không còn nhiều sự lựa chọn.
Sáng sớm hôm sau, mặt trời chỉ mới chiếu những tia nắng đầu tiên xuống ngôi làng. Rynir đã chuẩn bị mọi thứ để lên đường, hắn không phải thợ săn, hắn không biết phải đem cái gì là cần thiết nên chỉ mang độc một con dao làm bếp bên mình.
Ra khỏi ngôi làng, đi men theo con đường mòn lúc trước rồi rẽ trái, hắn đang hướng vào ngôi rừng dưới chân núi Fein. Khu rừng này có rất nhiều cây cối và cỏ dại mọc cao đến ngang người. Trong đây luôn có những mối đe dọa không lường trước được. Rynir cảm nhận được sự im ắng bất thường trong khu vực này, hắn không dám lơ là cảnh giác. Mỗi bước đi hắn điều nhìn xem xung quanh và chỉ dám nép vào cây cối để che đậy sự hiện diện của bản thân.