Chương 14: Đám tang

Emilia nói lời cuối cùng rồi bà nhắm mắt lại. Cái chết đã đến với bà như vậy đấy, rất nhẹ nhàng và tự nhiên. Nhưng còn đối với Rynir thì không như vậy, thâm tâm hắn như đang có một cơn bão dữ dội, mọi chuyện diễn ra quá đột ngột, hắn đau đớn ôm lấy bả vai của người mẹ và khóc, hắn không biết nghĩ cái gì nữa, không biết phải nói gì. Hắn cứ thế khóc thôi, khóc tới lúc hắn ngất đi.

Từ nhỏ tới lớn hắn luôn ở cùng mẹ, mẹ là linh hồn, là nguồn sống của hắn. Mẹ hắn ra đi, hắn biết nương tựa ai, hắn còn biết đi về đâu, sẽ không còn nơi hắn gọi là nhà nữa. Hắn cô đơn lạc lõng trên thế giới này.

“Rynir…đừng đau buồn quá…mọi chuyện sẽ qua đi nhanh thôi”

Là ông trưởng làng đánh thức hắn, cơn mệt mỏi từ cái chết của mẹ hắn, khiến hắn ngủ qua một ngày. Trời đã tới giữa trưa. Hắn mong đây chỉ là giấc mơ của giấc ngủ vừa qua thôi. Nhưng không cái xác của mẹ hắn đã được dân làng quấn vải bao quanh để ra giữa ngôi nhà, các già làng đang làm lễ cầu siêu cho mẹ hắn.

Trải qua một đêm ngủ say, cảm xúc trong người hắn giờ đã nhẹ đi rất nhiều. Nhưng khi hắn thấy cái xác người mẹ, nước mắt hắn lại trào ra. Hắn quỳ bên cạnh xác của mẹ hắn, ngắm nhìn gương mặt bà ấy lần cuối.

Buổi lễ xơ xài qua đi nhanh chóng, hắn bế xác mẹ hắn đi theo trưởng làng tới nghĩa địa nhỏ bên ngoài làng. Đi tới một bãi đất được bao quanh bởi hàng rào gỗ, bên trong gồm vô số nấm mộ nhỏ. Hắn đặt cái xác xuống nền đất, rồi nhận lấy xẻng cũ từ trưởng làng bắt đầu đào mộ. Mỗi nhát xẻng đâm vào đất, là một lần kí ức của mẹ hắn hiện ra, những lời nói ngọt ngào của bà vẫn còn lưu trữ trong kí ức của hắn. Nhưng giờ đây hắn sẽ không còn được nghe thấy những giọng nói đó nữa. Giữa cái nóng của mùa hè, nhưng nước mắt của hắn lại chảy nhiều hơn là mồ hôi. Hắn cứ đào mãi, đào mãi. Nếu trưởng làng không kêu ngừng, chắc hắn sẽ đào tới khi kiệt sức.

Một cái huyệt sâu gần 2 mét dưới chân hắn, hắn ôm cái xác đặt vào trong huyệt. Trưởng làng giang tay, ra hiệu muốn kéo hắn lên. Ông ta đã trải qua vô số những cuộc tiễn đưa như thế này rồi, quyến luyến mãi thì người sống sẽ đi theo người chết mất. Ông muốn kết thúc nhanh đám tang, vì ông muốn cậu thanh niên nhanh chóng quên đi cái chết này thì vẫn hơn.

Ông kéo cậu lên rồi tự tay mình lấp đất vào huyệt, ông để một hòn đá trước mộ, ghi ghệch ghoạch dòng chữ Emilla Ileno bên cạch nấm mộ ấy là một nấm mộ của cha cô Novin Ileno.

Rynir đứng đó nhìn nấm mộ của mẹ mình dần hoàn thành, hắn như bị hóa đôi chân, không thể di chuyển. Hai nấm mộ trước mặt chính là gia đình còn sót lại của hắn, không người thân, không họ hàng, giờ hắn chỉ cô đơn một mình trên quả đất này.

“Ít ra giờ Emilla được ở bên cạnh cha…..ông ngoại cậu sẽ bảo vệ bà ấy”

“Cảm ơn ông trưởng làng”

“Điều nên làm mà”

“Chúng ta nên về thôi”

“Tôi muốn ở đây một lúc”

Ông trưởng làng nghe hắn nói liền lắc đầu

“không được, điều cậu cần làm là về nhà và ngủ…cậu có thể thăm bà ấy vào ngày mai”

“Tại sao?”

“Đó là luật”

Nói xong ông kéo tay hắn đi về làng.

Về tới nhà, hắn chẳng thiết làm gì, ngồi lên giường và suy nghĩ. Hắn lấy cuốn sách đầu tủ ra, “những cuộc phiêu lưu của hiệp sĩ Ramus”. Hắn vuốt ve nó, cuốn sách này hắn đã đọc hàng chục lần cho mẹ hắn nghe và cũng là cuốn sách cuối cùng. Hắn ôm lấy cuốn sách rồi tự trách mình. Nếu hắn không ra đi thì đã có thể chăm sóc cho mẹ hắn, có lẽ vậy mẹ hắn đã không chết. Những dòng suy nghĩ tiêu cực cứ hiện lên liên tục trong đầu hắn.

Không biết trải qua bao nhiêu tiếng, trời đã tối khuya. Hắn vẫn ngồi một mình giữa đêm tôi. Ánh trăng chiếu qua khung cửa, làm hiên nên đôi mắt vô hồn của hắn.

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa bỗng vang lên, có người đang đứng ngoài cửa đang muốn gặp hắn. Như không nghe thấy, hắn vẫn cứ ngồi yên lặng trên giường. Cạch, cánh cửa không khóa bỗng hé mở. Một người con gái nhỏ nhắn đi vào, dưới ánh trăng chiếu sáng lên làn da mềm mại của nàng.

“Ryn….”

“Masalyn là em à?!..”

“Vâng”

Nàng e thẹn đi vào ngồi lên giường mặt đối mặt với Rynir. Nàng nhìn thấy khuôn mặt thiếu sức sống của hắn, làm tâm tình nàng đã buồn lại càng thêm buồn

“Rynir….hôm nay….em đã không đi cùng anh….anh không giận em chứ?”

Rynir không nhìn thẳng vào mắt nàng mà nhìn vào bàn tay trắng sáng của nàng, hắn nắm lấy tay phải của nàng nói

“Có chút buồn, nhưng anh không giận em…hẳn em có lí do của mình”

Nàng im lặng không nói gì, tay trái của nàng cũng nắm lấy tay Rynir

“Mẹ anh chấp nhận cái chết thật nhẹ nhàng”

“ừm….nhưng anh thì lại không thế…anh không muốn phải mất mẹ…anh vẫn ước gì mẹ còn sống, dù rằng bà phải chịu đau đớn từ bệnh tật… có phải anh ích kỉ quá không?!”

“Tới lúc chết mẹ vẫn tự hào về anh….luôn kể về những chiến công anh viết trong thư…nhưng em biết không, những câu chuyện đó đều là dối trá…anh chẳng cứu được ai, cũng không được ai kính trọng trong quân đội hết…anh đã quá nhục nhã để kể về những lần chém giết người dân vô tội của Marxus”

“Anh không phải anh hùng…chỉ là một tên lính quèn”

“Ôi Ryn…chỉ riêng những suy nghĩ đó thôi, anh đã là anh hùng của lòng em…rồi anh sẽ biết phải làm gì là điều đúng đắn…em tin là vậy”

Những lời của Masalyn lúc nào cũng làm Rynir vui lòng, nàng quả thật là nàng tiên ông trời trao cho hắn.

“Ryn…em có chuyện này muốn nói với anh….”-Masalyn giong run run

Rynir ngưỡng mặt nhìn Masalyn khó hiểu

“Nếu bây giờ…. em không nói….. có lẽ sẽ không…..có cơ hội để nói nữa”

“Em nói đi”

Nàng lại im lăng một hồi, dường như điều nàng sắp nói ra sẽ thay đổi cuộc đời hai người. Nàng luôn né tránh, nhưng giờ có lẽ là cơ hôi cuối cùng để nàng có thể nói chuyện với Rynir một cách trực tiếp.

“Ngày mai…em….sẽ rời khỏi đây”

“Em đi đâu?”-Rynir giật mình

“Tới lâu đài….nhà Loren, em sẽ cưới….con trai bá tước Vatican…Leo”

“Hả??”

Rynir hoảng hốt

“Ryn ơi…em không có sự lựa chọn”

Lời nói của Masalyn làm đầu óc hắn quay cuồng.

“Masalyn….xin em đừng làm thế…mẹ anh đã chết…giờ em cũng muốn bỏ anh mà đi sao”

Masalyn bật khóc thành tiếng, ôm chầm lấy người Rynir

“Em không muốn vậy đâu…em không muốn phải xa anh đâu…”

“Có phải em đã hết yêu anh?!”-Rynir bật khóc

“Không phải, em vẫn mãi yêu anh…và chỉ yêu một mình anh thôi”

“Thế sao em lại đi lấy một người đàn ông khác…anh đã cố gắng….rất nhiều để có thể cưới em”

“Em cũng muốn cưới anh, ước mơ của em là được trở thành vợ anh, Ryn”

Cả hai gào lên bên tai của nhau, như sợ đối phương sẽ không nghe thấy lời mình.

“Thế sao….thế sao…..em lại phải…cưới một tên quý tộc”

“Em….. chữa khỏi bệnh cho hắn, và hắn đã có tình cảm với em…cha em …đã gả em cho hắn mất rồi”

“Anh…anh sẽ đi nói chuyện với cha em và cả tên đó nữa”

“Không…không được đâu Ryn…”

“Tại sao?”